Người Kể Chuyện

Người Kể Chuyện

Tác giả:
Người kể chuyện
Diễn đọc:
Trung Kiên
Đọc tiếp
  • 0
  • 9770
  • 9.2
STT
Chương mục
01
Ma Dó
02
Hồn ma người bị diệt chủng
03
Căn nhà kỳ lạ
04
Bùa cầm máu
05
Người vợ ma
06
Ma trêu
07
Những vong hồn chưa siêu thoát
08
Đồ cổ
09
Chuyện về chúa sơn lâm
10
Những thứ gì đó
11
Bốn câu chuyện nhỏ
12
Quỷ ám nhà Bà Bự
13
Săn thú rừng ở Lào
14
Đêm ở phum hoang
15
Sinh vật bí hiểm nơi công xã Pol Pot
16
Ba câu chuyện nhỏ
17
Gà và thóc
18
Duyên nợ Âm Dương
19
Cây nhãn nhà anh tôi
20
Linh cảm khó lý giải
21
Chuyện về một người bạn cũ
22
Chuyện quái dị ở tỉnh Sakeo
23
Trầm hương và bùa ngải
24
Những nơi tôi từng ở
25
Những chiến hữu của tôi (01)
26
Những chiến hữu của tôi (02)
27
Những chiến hữu của tôi (03)
28
Chuyện về hai ngọn núi
29
Tôi được làm ông nội rồi
30
Những đồ vật kỳ quái
31
Nỗi đau của một gia đình người Cam
32
Quái vật nơi rừng già
33
Sợi dây
34
Cái cối đá
35
Tộc người bí ẩn
36
Những món ăn khó quên
37
Mảnh xương bánh chè
38
Những câu chuyện của anh Đường
39
Hồn ma người lính Cộng Hòa
40
Ngôi nhà ma quái
41
Những mẩu chuyện về bùa ngải
42
Những chuyện nhặt nhạnh dọc đường
43
Chuyện ma quỷ ở ga PoiPet
44
Tình nghĩa của loài vật
45
Tản mạn chuyện trong rừng
46
Một vài kỷ niệm vui vui
47
Những thứ đáng sợ trong rừng
48
Đối đầu với biệt kích địch
49
Những nẻo đường chiến trận
50
Một cảnh tượng khó quên
51
Lan man hậu bão
52
Mưa
53
Pho tượng đá trong rừng
54
Chuyện nhà anh Sâm
55
Nghiệp đồ tể
56
Nén nhang cho bạn
57
Lan man chuyện cũ (01)
58
Lan man chuyện cũ (02)
59
Câu chuyện của chú thương binh, một người bảo vệ già
60
Con đường kỷ niệm
61
Lan man về những món ăn
62
Chuyện cũ ở Thái Lan
63
Năm mèo lan man chuyện mèo, hổ (01)
64
Năm mèo lan man chuyện mèo, hổ (02)
65
Ngôi biệt thự ma ám
66
Chuyện của người bạn Trung Quốc
67
Chuyện lạ ở gian phòng thẩm vấn
68
Những người bán dao chịu thần bí
69
Những miếng ngọc bội
70
Mùa mưa
71
Lan man ngày nắng
72
Ngôi nhà kỳ lạ
73
Lai rai chuyện cao xương
74
Ngôi trường ma quái
75
Chuyện về chiếc gương kỳ lạ
Vui lòng Đăng nhập để bình luận

Ezgame

Như thường lệ trong cái khốc liệt gian khổ của chiến trường vẫn thấy được cái tếu táo của người lính VN. Tuy không gay cấn nhưng vẫn hấp dẫn.

0 0

Herogamer

Lập trường của những người thù ghét thời thế nói chung là buồn cười, họ chẳng có kiến thức gì về Quốc gia những lại tự cho mình là chuyên gia của một Quốc gia…có khi có thể họ đã từng có những trải nghiệm tồi tệ trong quá khứ hoặc thảm hại hơn là họ chỉ nghe đồn và ngồi đáy giếng so bì đông với tây ta với tàu nam hay bắc, không cống hiến cũng chẳng phải hy sinh gì cho Tổ Quốc nhưng có thể chỉ vì một chút lợi ích riêng của bản thân bị ảnh hưởng thế là họ quay ra thù ghét chính Dân tộc và Đất nước mình... Đúng là ấn tượng nhất đoạn này

0 0

Anova

Vụ ma tà sợ súng đạn như anh này kể có vẻ đúng. Tôi có người quen cũng hay tiếp xúc dạng này họ xác nhận như vậy. Súng đạn, bom mìn họ không có nhưng họ dùng pháo nổ như mình đốt ngày Tết hồi xưa, càng to càng tốt.

0 0

cat34

Hồi xưa tôi làm ở ngay khu Rừng Sác, KCN Ông Kèo ấy. Lúc xây nhà máy thì rất nhiều chuyện lạ như công nhân ngủ đêm tại công trường bị tát đuổi đi. Hoặc là khu lò hơi bị ném đá chọc phá, chó sủa inh ỏi không ai dám ngủ. Thậm chí nhà thầu phụ phải bỏ của chạy lấy người, thay mấy ông luôn. Thằng thầu chính phải xây cái miếu rõ to đẹp để thờ luôn mà. Lúc tôi làm quản lý thì cũng biết điều nên mỗi tháng lãnh lương mua 1 con gà luộc. Gà ở Long Thành thì rất mỡ màng, ngon lành nhé quý dzi. Tôi mua thêm rượu, thuốc, gạo rồi thắp nhang khấn các vị khuất mặt mày xin mời ăn chút hương hoa mà phù hộ tôi công việc tốt đẹp. Chắc cũng thế mà suốt 2 năm tôi chả bị hù lần nào. Thậm chí trong năm cuối toàn ngủ 1 mình trong xưởng to oạch mà vẫn gáy phò phò. Công việc thì thuận lợi, sự cố cứ lần lượt xảy ra nhưng vẫn xử lý được. Sau này nghĩ kỹ lại nếu các sự cố mà đồng thời thì chắc bỏ cuộc nghỉ việc. Mỗi lần xử lý 1 sự cố thì lại lên tay nghề mà đủ sức chuẩn bị cho cái sau. Thôi chả suy nghĩ sâu xa làm gì, cứ nghĩ là mình thành tâm thì họ cũng giúp.

0 0

cat34

Bố tôi lính Trường Sơn, ổng chả tin gì cả. Ổng kể nằm ngủ kế bên xác đồng đội và địch bao lần rồi. Vậy mà bà vợ sau của ổng thì lại thỉnh thoảng bị nhập, mơ mộng đủ kiểu. Bả và thằng con phải giả bộ đi thăm chùa để nhờ siêu độ cho cái vong đó vì nói ra bố chửi cho mấy trận rồi. Mà vụ đó cũng ảo lắm. Do chùa ở khu Long Thành, khá xa nên bố kêu tôi qua chở. Chùa rộng khiếp luôn, nghe bảo thầy trụ trị ở nước ngoài về, mua cả ngọn núi hay đồi gì đó. Đi mỏi cả chân mà mới được nửa chùa, còn lại khu phòng ở và tu tập thì không cho người lạ vào. Đang đi tham quan vòng vòng, tự nhiên thấy lạnh gáy quay lại thì bà vợ sau đang múa. VKL là múa may quay cuồng đó, thằng em thì mặt đờ ra nhìn. Ai cũng dòm quá trời luôn. Cỡ 30s thì có một chú tiểu ra hỏi thăm. Có vẻ chú tiểu khá quen nên vào việc luôn. Đầu tiên là hỏi thí chủ tên tuổi, quê quán ở đâu, ngày mất ra sao. Úi giời bà vợ mắt nhắm nghiền, tay vẫn múa mà ngồi xếp bằng, trả lời mà giọng nghe lạ hoắc luôn. Đại để là chết từ hồi 1950, bà này đi chợ thấy hợp vía nên theo về. Vong cũng chả làm hại ai. Hôm qua nghe được là lên chùa nên tìm cách nhập vào xin thầy cho đi. Thế là chú tiểu dẫn qua một khu lạ hoắc. Cứ tưởng mỗi mình bả bị, ai ngờ vào đây toàn những người bị nhập lên đây nhờ chùa giúp. Hỏi ra mới biết hôm đó đúng ngày xá tội vong nhân gì đó chả nhớ. Chùa làm lễ rất lớn, nấu cơm chay miễn phí và buổi tối sẽ tổ chức lễ siêu độ tụng niệm. Chắc vong biết vụ này nên mới theo lên đây. (Sau này tôi thắc mắc là cái vong đi vòng vòng hơn 70km theo bà vợ thế nào nhỉ?. Trước giờ cứ tưởng là mỗi khu vực địa phận có quan/lính trấn giữ, đâu có chạy lung tung được). Khúc này thì có sư ra nói chuyện và hướng dẫn bà vợ ngồi xếp bằng tịnh tâm. Tôi và thằng em thì thấy ớn quá nên đi xin hủ tiếu chay mà ăn. Có vẻ vong nghe lời thầy, không quậy phá mà đợi đến buổi lễ. Bà vợ thì bình thường lại, sau đó cả 3 đi vào hậu điện tham quan tiếp. Vô tình gặp thầy xxx (không nhớ chức vụ, chỉ biết là trợ lý của thầy trụ trì). Thầy này còn trẻ, nói chuyện rất dễ hiểu. Đặc biệt ổng khuyên là ma quỷ chỉ do tâm mình ra, phải vững vàng. Giữ gìn cơ thể mạnh khoẻ và làm việc thiện thì tâm trí không bao giờ phải lo lắng, sợ hãi gì cả. Ổng bảo là nếu có thì mình cứ ung dung mà sống, mỗi người một việc không ai ***ng đến ai.Về sau thì tôi không nghe thêm nữa, lúc này phải chở bố đi thăm bạn chiến đấu cũ của ổng ở gần đấy. Tôi thì về trước, ghé mấy quán cafe BJ như Ngọc Mai, Ngọc Châu ở Long Thành thăm mấy em. Mệt phết. Nhớ hoài, lúc đó đang ngồi trong chòi mà làm việc thì HR gọi điện báo đậu rồi, khi nào đi làm được ... bla bla các kiểu. Con nhỏ nhân viên cũng láu cá bảo nhờ em mang nước ra mà a gặp may nên bo cho em nhé. Có cái củ kẹt ấy. Muốn bo thì há miệng ra.

0 0
Vui lòng Đăng nhập để bình luận