Truyện Ma Ngắn VOZ
- Nhiều tác giả
- 18303 chữ
- 0
- 2024-10-09 22:04
Chap 1.1 - Sự Khởi Đầu Biến Cố
Chào thân ái tất cả anh chị em diễn đàn voz
Lời đầu em xin giới thiệu trước đã
Em tên: Nguyễn Tuấn Anh
Năm sinh:1990
Quê quán: Hà Nam
Em đã biết đến diễn đàn này lâu lắm rồi, nhưng vì diễn đàn mất chức năng đăng kí nên em chỉ vào đọc f17 rồi lại lặng lẽ đi ra, trong khi thèm thuồng vô tận. Sau một thời gian dài nằm vùng, mồi chài, khổ nhục kế, em cũng đã cướp được một nick.và giờ đây có thể thỏa mãn cái sự “thèm” ấy, em muốn kể cho các anh, chị (giờ gọi thím cho nó gọn) câu chuyện của chính em, chính cái sự ngu dốt, coi thường cái thế giới mà ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng hiểu và cảm nhận được, em đã thu thập đủ hình ảnh, dẫn chứng những điều em trải qua, và giờ mong các thím lắng nghe và cho em lời khuyên
Mùa hè năm 2014, sau mỗi giờ làm việc mệt nhọc căng thẳng, thú vui tao nhã và khá lành mạnh của thanh niên “thôn” chúng em đó là lập team bắn half life và tắm sông, quê em thì có thể các bác biết rồi đấy sông núi cũng khá nhiều, đặc biệt bên Kim Bảng có Chù Ông, cạnh Chùa Bà Đang ấy ạ, ở đó có cái Vực rất mát, nó như một nhánh sông vậy, nhưng nghe người già quanh đấy kể thì đó là do khi xưa cái nhánh sông ấy chính là cái vực dưới chân núi, qua bao năm tháng xả lũ thì nó cũng đầy, nên cái thứ mà chúng em nhìn thấy bây giờ nó như thuyết (băng trôi) vậy, dưới chân núi là hồ, nhưng thực ra đó mới chỉ là 3 phần của ngọn núi thôi, 7 phần còn lại nằm dưới dòng nước lạnh quanh năm trong vắt.
Chính vì thế nên biết bao năm nay, bao nhiêu người chết nhưng không tài nào tìm thấy xác, có thế họ kẹt phải đá ngầm không nên được, cũng có thể dòng nước mà ngay cả mùa hè cung lạnh đến thấu da thấu thịt ấy nhấn họ xuống đáy nơi mà chính thợ lặn chuyên nghiệp cũng không thể xuống. Và em, cũng suýt trở thành con mồi cho cái vực đó
vào một buổi chiều sau khi tan ca, em với 2 thằng chí cốt Thọ và Quyết, dìu dắt nhau trên con Drim longcin nhập nguyên chiếc, thẳng tiến Vực Chùa Ông, trên người 3 thằng độc mỗi cái xì lỏn, Vực cách khu em ở 20Km. Đến nơi, cái đầu tiên em cảm nhận được đó là không khí như luẩn chuyển, bỏ lại cái oi bức 37°c sau lưng vậy, gió thổi dưới mặt hồ lên nghe mát rượi. thằng nào thằng đó nổi hết lông đít, hú nhau gửi xem rồi chạy ra bãi đá sát mặt hồ phi thân như vận động viên chuyên nghiệp vậy, Uồm Uồm...tủm 3 thằng bơi òm ọp, em thì bơi ra xa và nằm phễnh lên cho cơ thể nổi bềnh trên mặt nước, 2 thằng kia thì cứ thấy dí sát vào nhau thằng sau nhăn mặt thằng trươc nghe điêuf khó chịu, em chả biết chúng nó làm vẹo gì nữa, em kệ cm tụi nó, bơi môt hơi ra cái miếu mà mấy bà ở đó bảo là miếu Long Vương, và dặn tụi em đừng bén bảng, em cũng kệ cmnl, đang mát, cái ngu của em chính là đây, thay đổi cuộc sống của em quá mạnh
Ra đến nơi leo lên đó, miếu khác sạch và mát, như một cái chòi to xây mé sông ý, nhưng bằng bêtông cốt thép. chỗ này 20 thằng ngồi nhậu cũng được.
Đứng một lúc em nghe lạnh toát người, tưởng cảm lanh, nhảy xuống bơi vào bãi đá dục bọn kia về, vì linh tính của em chuẩn lắm, một là mình dính gió độc, hay cái gì đó.
Đang bơi khá nhanh. Bỗng em thấy thằng Quyết đang đứng cách mình tới chỗ bãi đá khoảng 5 mét, mà nó lại quay lưng về phía em, lúc đó nghĩ sao lại lặn xuống bơi thật mạnh tính húc đầu vào lưng để hù nó, tự nhiên cảm giác như sắp tới nơi rồi em chợt nghĩ, chỗ này tuy gần bờ nhưng mười mấy đầu người không chạm đáy mà sao nó lại như đứng vậy, mà bãi đá cách khoảng 5m mà...
Em chợt nhoi người lên nhìn lại, theo đã đang bơi lặn mà nhoi lên thì các bác biết đấy, lao khác là mút chỉ, thế đéo nào Rầm một cái tối tăm mặt mũi đom đó nổ tóe loe. em mất cảm giác bất ngờ...
–thôi em đi ăn cơm đã–
Facebook của em các bác seach 0973427443 là ra, để tiện theo dõi ảnh và dẫn chứng em sẽ up lên đó
tiện đây các bác thông cảm, em k có khiếu viết văn, kể chuyện, nhưng em sẽ côa thêm thắt để cho các bác dễ tiêu nhất có thể
— Rầm một cái, trời đất tối sầm, nước mũi nước dãi, máu me ở đâu tuôn rào rào, trong tâm trí nghĩ “đm, đớp phải đá ngầm rồi” trong khi toàm thân tê dại, lúc đó em mơ hồ cơ thể mình đang chìm xuống vậy, bồng nghe tiếng đạp nước tiếng thằng Thọ gọi ” Quyết ơi, đm lôi nó lên...” một lúc sau 2 thằng nó lôi em lên bờ, lúc đó thì tỉnh rồi, thấy rát rất rát trên lông mày, chỗ cơ má nó cứ giật giật, nghĩ là mất mảng thịt rồi, đưa tay lên ôm mặt thì thấy máu chảy chan hòa hai mắt, em đau lắm, 2 thằng kia thì thấy mặt trắng bệch, em liếc thằng Quyết chửi “đm mày chơi tao à Quyết” nó được thế thì cái má nó cứ giật đéo nói nổi nữa, hai thằng hỏi
– cái đ gì vậy mày, chỗ đấy đá ngầm mà bao lần mày biết rồi sao nay lại lao đầu vào đấy
Em bảo “thôi nghỉ nhanh, đi về, muộn rồi”
Em lững thững ôm cái mặt máu về, đưa thằng Quyết lái xe, em ngồi giữa...sao hôm nay đường đông thế, mọi khi tầm chiều đoạn này vắng lắm, em vừa ôm mặt vừa hé bên mắt khômg đau nhìn quanh vệ đường, đm tai nạn kìa,
Em thấy một đứa con gái nằm rệ đường xe máy đè lên, chính xác bây giờ là 4h chiều mà sao 2 thằng ml nó k nhìn thấy hay sao mà lặng im, em cũng thôi. đang đau.
-kiếm hiệu thuốc mua băng gô đi mày: em bảo thằng quyêt
Nó bảo: ừ trên đoạn kia có sao ý
-tự nhiên nó vít một mạch, mọi hôm thì không sao, hôm nay em lain thấy bất an quá liền bảo nó đi chậm thôi,
nó k nghe, bỗng em thấy cách độ hơn 100m có cái đống đá 1.2
Em bảo: Đm đi chậm thôi đống đá to vl ra kìa, ngay khúc cua kìa
Nó bảo: mày xoắn cái lol gì nhỉ
Đm y như rằng, chuẩn bị ôm cua thì có con contener ngược chiều, trong 1s đinh thần, thằng Quyêt bẻ lái lao thẳng đống đá, vì đường hẹp, con công nó ăn mẹ gần hết mé bên kia, đành phải ăn đá với sỏi!!!
Két...t...t Rầm...viễn cảnh sảy ra không ngoài dự đoán, ăn nguyên đống đá, em văng tít xang bê kia đường, sẹo phát nữa chỗ ống đồng, thằng Thọ cày mặt xuống đường đi 3 cái răng, còn thằng Quyết...ôm theo cái xe nát bươn. nhưng không sao hết, nặng nhất thằng Thọ ngồi sau cùng toét cả mồm
Sau cái vụ tai nạn kép ấy em cảm nhận thị lực mình kém hẳn, và đôi thấy những thứ mình không hề muốn thấy
Hôm sau em vẫn đi làm như thường, nhưng làm đêm, buồn ngủ vl ra, cố lết đến công ti, bật máy chuẩn bị nhận ca
Đôi nét về công ti em, công ti em là HaTexCo 19-5 nhà máy sợi Hà Nam, em làm bộ phận đầu dây truyền, vận hành máy chạy, trong công ti em như có dớp vậy, cứ 5, 6 năm lại có đôi thằng đầu dây truyền rủ nhau xang thế giới bên kia, mà toàn tai nạn giao thông, nhất là lần gần đây, có 2 thanh niên làm ở đây đi lấy lương về thì chui hết một lượt vào gầm con Hổ Vồ, đầu óc tóe hết ra, chân thì cuộn lên tận đầu, tiền lương bay lả tả, vì thế em mới có vé vào tiếp quản hộ 2 thím ấy...
Hôm nay vẫn mọi hôm thôi, công việc vẫn vậy, em như con robot vậy...làm đế khoảng 2h sáng cứ thấy khó chịu, như có người nhìn trộm mình vậy, đm cả cái Đầu Chuyên này có 5 người độc lập hoạt đôngj, chẳng lẽ có thằng dò mình để quay tay em mới lượn lờ tí xem máy có hóc chỗ nào không, thì lóe một cái, thấy rõ ràng mắt mèo hay chuột xanh lét trên đường ống dẫn bông (cái đường ống cách mặt đất khoảng 7m, to như cái thùng phi và chạy quanh xưởng để tiếp bông vào các máy). nghĩ bảo mèo đéo gì sao mắt to thế nhỉ
Em mới đi đến bên dưới đường ống đó, vẫn còn cái cặp mắt xanh vl, nhưng tối đéo biết con gì) nhìn lên thì ôi ĐM thằng nào ngồi vắt vẻo trên ấy, em mới gọi, bảo Vượng ơi, tối rồi sửa cl gì trên ấy vậy anh...
“Nó” không nói gì. một lúc mới quay xuống nhìn em, tự nhiên lúc này mắt mờ đi, nhưng vẫn nhìn rõ, Hóa ra là thằng Thụy (một trong 2 thằng chết vì TNGT) gai ốc, lông đít em đua nhau nổi, hai tai ù đi, tâm thần bấn loạn, gây cấm khẩu. muốn chay nhưng chân không nhấc nổi, không hề thấy lạnh hay nóng nhưng mồ hôi vã ra nhỏ “tong tong” nghe lạnh ngắt trên nền bêtông tráng xi măng tinh...bỗng lão Vượng (thợ điện) gọi vọng lên ” tuấn anh ơi, không bật hút bụi lên để cả xưởng nó hít no nó chửi chết cmm”...em như được lôi lên từ dòng nước lạnh lẽo ở miếu long vương vậy, ơn trời, lau mồ hôi đi từng bước gượng gạo về vị trí sản xuất, nhưng ĐM cái đôi mắt xanh vẫn còn trên ấy, nó cứ nhìn em như muốn kéo em lên ngồi cùng vậy.thật sự lúc đó đầu óc không nghĩ ngợi được gì, chỉ muốn chạy, nhưng chạy đi đâu...lúc đó chỉ mong gặp mấy thằng bạn làm Chuyền bên, đầu óc em đang mụ mị vì cái đôi mắt plâyku ấy thì
lộc cộc...tiếng mấy cái thùng chưa bông vang lên
– đầu nghĩ (lại clg nữa đây) nhưng nghĩ thần hồn nát thần tính...thằng Thụy nó ngồi trên kia bố còn chịu đựng được cùng lắm nó nhảy xuống, dù gì một thời bạn bè nên thật sự tromg thâm tâm em nhớ nó...
-lộc cộc...tiếng thùng va vào nhau mỗi lúc một mạnh, nhưng tối quá em cố căng mắt ra nhìn xem cái gì có thể xê dịch được thùng bông 50kG đấy, nhưng không, thùng không hề dịch chuyển, mà dưới đất, đúng hơn là lưng lưng thùng, rõ ràng cái bóng người khom khom, như đang trốn và núp tránh cái gì đó...biết là vậy nhưng pha chết chột vừa nãy làm tim em nó quá tải rồi, giờ không biết là nguời hay ma...Kệ...em vẫn đứng như trời trồng, mắt vẫn liếc, vừa có ý thăm dò xem “nó” định làm gì, vừa không muốn nó biết là mình biết nó xuất hiện...
Nó vẫn khom khom. em vẫn đứng. Phải đến 10phút trôi qua, cái tâm em đã tĩnh, lấy lại tinh thần em vớ bừa lấy cái ống thô (ống nhựa 50cm rất cứng) cầm thật chặt ra xem quỷ thần gì dọa dẫm nãy giờ ...vừa đi vừa gõ thật mạnh vào tường cho nó biết mình đến, nhưng không, vẫn dáng khom khom ấy, ra gần đến nơi, em nheo mắt mhìn xem là ai, bỗng tim khựng lại vài s, cơ bắp trên người co rút liên hồi...em quay đầu chạy, chạy chạy bằng những sinh khí còn lại trên cơ thể, đến gần cửa em đấm vỡ tan hộp báo động khẩn đấm thẳng vào nút còi hú báo cháy, vì tâm trí em bây giờ em chỉ muốn có thật nhiều người, mang chút dương khí đến.điều em vừa nhìn thấy ...em biết nó là gì
Chính là thằng Thụy, nó đứng ngửa người ra sau, lưng gập lại, nhìn từ xa như đang khom người vậy, đặc biệt đôi mắt nó...một màu đen thẳm
————++++++———-
Sau cái hôm trực tiếp giáp mặt với...(em chưa thể định nghĩa được, Quỷ, hay Ma.) em về và ốm li bì 2 hôm, phải viết giấy phép nghỉ 1 tuần, thầm mong tránh được cái thứ kia. nhưng đúng như người đời nói (tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa)
Cạnh nhà em (chỗ đường Quốc lộ 1A) có quán bi-a nhà thằng bạn, thường những ngày nghỉ em hay lang thang qua khu ấy, chán thì ngồi uống nước, vui thì vào làm vài cơ, và đặc biệt em quen thân với chú bán bia bên kia đường, chú tên Trung. tuần 2 chú cháu thi thoảng làm vài cơ bi-a với nhau dần dần thành quen...tối hôm đó, như mọi khi, em lên uống nứớc tầm 8h-pm. thì chú Trung ra vỗ vai, 2 chú cháu ngồi đ!t mẹ đ!t cha chán chê một lúc thì ông bảo
Hai chú cháu mình vào làm ván cuối đi
– Sao lại ván cuối là thế nào, chú bỏ à, gớm đã liếm được nghìn nào của chú đâu
Tao vẫn muốn chơi, nhưng thôi, vào làm ván nào, mai đi có việc rồi, không có thời giam
-Rồi, nhanh cháu về ngủ cái buồn ngủ quá
Sau khi no xôi chán chè rồi thì ai lại về nhà người ấy
-À, này...mai có rảnh thì chiều qua tao chơi nha...
Vâng!
Đặc biệt từ đó về nhà em, phải đi qua một cây sấu khá to và um tùm...gió lùa qua nhành cây, kẽ lá nghe xào xạc, gió mơn man từng cọng lông trên cơ thể, thật phê vl
Sáng hôm sau, như thường lệ 7h đánh răng, ăn ỉa đên 8h là vừa, lại lang thang, qua cây sấu thấy chú Trung đứng dựa lưng vào đấy.
-Sao chưa mở hàng mà ra đây hóng thế chú
lão ấy hôm nay nghe vẻ rất lạ, em liếc qua thấy trên cổ hằn lên một vết khá rõ, quái lạ chẳng lẽ sáng sớm đã đánh nhau với thằng nào.
mà lão hôm nay nghe giọng cũng rất lạ
-Ừ...t...ao...mê...t
Nghe như mình bị hết hơi khản tiêng ý, các bác ạ
Đứng nói chuyện một hồi lão bảo xang dọn hàng phụ lão một tay, xang đến nhà, em khệ nệ bưng bàn, ghế với lăn mấy cái boom bia ra, thấy lão lúi húi làm cái vẹo gì ý, em chạy vào trong nhà kiếm cái quạt cây ra bật cho mát, mùa này nắng sớm vãi, vừa chạy vào thì đập vào mắt, Lão Trung treo cổ chết từ bao giờ...
Thế ai đang lúi húi làm gì ngoài nhà ngoài vậy (tâm thần lại bấn loạn)
Đm thằng nào bảo tao gió thì đến đây nhé
Trong tích tắc em cuống cuồng đạp cửa lao ra đường, hô hào hàng xóm, trong khoảnh khắc ấy tia mắt em liếc ra chỗ Lão ấy ngồi lúi húi thì thấy cái bóng đứng phắt dậy lủi ra sau nhà...công an thôn mò đến, mặt thằng nào thằng đấy như nhẵm phải cứt...bần thần nhăn nhó...rồi bọn huyện cũng đến, làm biên bản, mời thầy cúng tháo dây, em thì không dám mò vào nữa, chỉ sợ thấy Lão cười với mình thì chết cmn mất...Thơ thẩn ra kéo đống bàn ghế vừa bầy ra cách đây chưa đến tiếng đồng hồ để cho bọn cơ cấu đảng làm việc, thế đéo nào lúc ấy lại tò mò xem cái chỗ lúc nãy (hồn) lão ấy ngồi lúi húi thì...ôi Đm nguyên cái thòng lọng to bản, quấn đều tăm tắm, bất giác em sờ vào cổ, liệu lúc ấy chậm vài phút thì có lẽ mình cũng tòng teng cùng Lão ấy không
Xong xuôi mọi thứ, sau khi mổ xẻ các kiểu thì mấy anh công an thôn cũng xách đít đi về lũ lượt, em lăng quoăng phụ gia quyến cũng hết ngày, trời xẩm tối thì mò về, mệt rũ rượi...
Hôm sau khi sâu chuỗi tất cả sự việc em đã nghi là có biến rồi. Đành mò lên Bà nội, bà em bán vàng hương, cũng khá lâu năm rồi, quen biết với thầy cũng khá nhiều, sau khi nghe chuyện bà cũng mời thầy về, chiều hôm ấy Nội gọi em lên nhà, lên thì thấy có một bà cũng khá to béo, tóc bạc trắng ngồi trầm ngâm. em vừa ngồi xuống bà ấy nhìn vết sẹo trên trán chỗ gần mắt (chắc nội cũng kể sơ qua cho bà ấy biết rồi) bà ấy nói em đụng trạm đến các vong chết đuối trú ngụ trong miếu long vương nên hôm đó bọn nó định dìm chết em, nhưng 2 thằng bạn đi cũng dương khí mạnh nên khi bọn nó bịt mắt bịt tai 2 thằng không được nên em mới được cứu, nhưng cái vết rách gần mắt nó mở thông nhãn, và đặc biệt em là cháu đích tôn của dòng họ nên phải gánh đôi phần âm khí của họ Nguyễn, Bà em bán đồ hàng mã, nghe thì không có gì nhưng thật ra động chạm đến rất nhiều Ma đói Ma khát, nhất là Quỷ, chúng chỉ chực trờ bắt em để hưởng hương hoa khi em thác.
Cuối cùng Bà thầy dặn: ra đường bất kể sáng hay đêm, thấy cái gì khác lạ thì bỏ qua đi, vì chưa chắc cái cháu thấy là thuộc về cõi này!!
Em cũng cứng bóng vía nên cũng vâng qua loa, vì em nghĩ Ma nó chỉ đánh vào thị lực và gây ra ảo giác thôi chứ không hại mình, nhưng em đã nhầm....
Tối hôm ấy đang gọi điện cho Gấu thì máy hết tiền, sai con em thì nó đéo đi, bực bội, đành lết cái thân mệt nhọc ra ngoài đầu xóm mua thẻ, ra đến nơi đang đợi bà chủ thối tiền thừa thì gặp chị cùng xóm, bà này tên Nhung, khá xinh, điện nước đầy đủ, và dâm thì thôi rồi mua xong thì bảo bà ấy
-nhanh lên em dẫn về
-đây.đợi chị
Vừa đi vừa tán hễu, hỏi tếu câu
-kiếm chỗ mát mát ngồi tán chuyện tí nha chị
– ừ, một lúc thôi chị về ngủ nữa mai đi làm sớm
phê rồi
Em đành quay lại quán mua cái singum nhai đỡ thối mồm, tí còn ăn hến
Mua xong chạy ra thì đéo thấy bà ấy đâu...nghĩ bụng Đm con c-hó tỉnh thế...
Đi được một đoạn thì thấy cái bóng trắng lù lù cách độ 20m. như người ngồi vậy, đoán chắc bà ấy đái, ra hù phát khéo laib ngửa ra luôn. mà đái gì tít trong vệ đường gần bãi đất trống thế, đéo sợ rắn rết sao ý...em mơí rón rén đi nhẹ nhẹ đến gần...càng đến càng thấy hình như không phải bà ấy, bà ấy có mặc cây trắng sữa thế này đâu...(nghi có mùi rồi) bỗng cái đống lù lù ấy qua phắt lại, lạy chúa amen...gặp quỷ cmnr. cái bóng ấy đúng chuẩn dáng người nhưng nó lơ lửng không chạm đất, lúc mình đến gần nó mới lên dần lên dần, rõ mồn một, người nó dài hơn đòn gánh cứ lơ lửng ngay trên đầu chân như đập vào mặt em đến nơi (Ma chìa vôi),
Sau vài cái phốt trước em rút ra kinh nghiệm (mắt không thông thì lông không dựng), lúc cái bóng trắng ấy nó bồng bềnh theo làn sương đêm em đã biết ngay và luôn đấy là con ma chìa vôi, xưa. hồi bé nghe bà em kể rồi, loại này nó không có tính dữ, lành lắm nhưng nó trêu thì thôi rồi, đàn bà con gái mà nó gặp thì nó theo đến tận ngõ, thôi thì đến nước này rồi cũng phải mím môi mím lợi mà đi về thôi...em cứ đi, nó cứ là là ngay trước mặt, 2 cái chân như quạt qua quạt lại trước mặt em vậy, quãng đường từ đầu xóm về nhà sao hôm nay nó dài vời vợi vậy, mồ hôi cứ túa ra, sống lưng thì cứ nổi da gà từ xương cụt chạy lên đến ót, dựng hết lông mai, lông gáy lên...cuối cùng cũng đến gần nhà, còn đoạn nữa, phải đi qua chỗ cây sấu, gần đến nơi thì thấy lố nhố bóng cao bóng thấp, người già trẻ nhỏ đứng dưới gốc cây, mừng thầm...ưm nghĩ bụng chắc người lành ra hóng mát, thoát được con chìa vôi là mừng rồi, cố chạy thục mạng đến nơi thì toàn người lạ hoắc, như họ không biết mình vừa đến hay sao ý ạ. em đứng bần thần một hồi ở đó, vừa nghỉ đỡ mệt vừa định hỏi xem người ở đâu sao đông thế...Bỗng dưng nghe thấy một giọng nói rất quen trong đám người đấy, nhưng bất chợt em không nhận ra là ai...nghe loáng thoáng
“tuấn anh...à...đi cùng ch...ú...đ...i có v...iệc”
Em đinh thưa thì...Bà nội em ở đằng sao quát to.
“MA ĐÓI MA KHÁT, DƯƠNG KHÔNG PHẠM ÂM TẠI SAO RỦ CHÁU TAO THEO”
Em giật mình!!
Tự nhiên bà ném cái gì đó trúng vào đầu em đau điếng, em ôm đầu tóe nước mắt, dụi mắt một cái mở mắt ra thì bàng hoàng...khung cảnh trước mắt, cây xấu, dậu hoa dâm bụt, đường là no nhòe đi trước mắt em, trời không nhập nhoạng tối nữa mà sầm tối hẳn lại, làm thị giác của em như tê liệt một chút, nhưng khi quen cái bóng tối, cái màn đêm đặc quánh, tiếng gió rít gào thét như cố đuổi kẻ xâm phạm đến sự tĩnh mịch nơi đây...
thực ra đến lúc em nhìn rõ thì cái nơi em đang đứng, nó chả kì vĩ hay bất ngờ lắm đâu, trái lại rất thân quen...ĐM đấy là bãi THA MA làng, nơi mà hồi bé em hay đi hái rau khúc, bắt cào cào, bắt cá trong những buổi chiều mát rượi...nhưng giờ nó đem đến cho em một cảm giác hoàn toàn khốn nạn!! em đã không tới đây từ năm 2005 rồi, cái năm ông em kể cho em một câu truyện hoàn toàn chấn động cả dòng họ.
Năm 2002, đất nước đang trong thời kì phát triển khá mạnh, internet phổ cập khá rộng rãi rồi, thế nên vấn đề ma quỷ thời chiến, thời đèn dầu quấn bấc cũng trôi rất xa, dường như người làng em quên hẳn đi sự tồn tại của thế giới bên kia.
Năm đó, ông em còn rất khỏe, ông hay đi kéo cá đêm, kiếm con tép con tôm để cải thiện bữa ăn. Tối hôm đó, như mọi khi, ông cắm vó và kẹp thêm cái rọ vào hông quần, đi một lèo ra bãi tha ma (vì bãi tha ma chỗ em chôn chung với ruông canh tác, và có mấy con mương xả nước vào ruộng, chỗ đầu nguồn đấy rất lắm cá). ông ra đặt vó rồi nằm dài định chợp mắt một chút thì thấy có người thả vó cạnh chỗ ông, mà lại thả về phía đầu nguồn mới mất dậy, ông em vùng dậy nhấc vó đặt lên phía trước của kẻ đó, nó lại mang lên đặt đón đầu. cứ thế cứ thế hai người vào sâu trong bãi tha ma lúc nào không hay, giờ ông em mới để ý, kẻ đó ăn mặc rất cổ quái, quần áo nhìn xưa cũ lắm, như thời năm kháng chiến ý, nhưng không nhìn rõ mặt...
Mới Úp Lết
Bỗng người đấy lên tiếng, hỏi ông em có muốn bắt nhiều cá không, hắn dẫn đến một hồ nhỏ, nhiều cá lắm...nhưng xen lẫntrong tiếng nói như có kèm tiếng cười the thé vậy, ông em thấy lạnh người, nhưng đầu óc mụ mị tự nhiên đi theo hắn vào sâu tít trong bãi tha ma, rồi cũng đến, chính xác là vũng nước nhỏ, nhưng dưới nước nghe ì oạp, cá quẫy rất nhiều, ông em mừng ra mặt, kéo hết mẻ này đến mẻ khác...không hề để ý, kẻ đó đã tan biến vào trong màn đêm nơi u minh cấm địa này...
Được một lúc thì đầy rọ cá, ông rất hài lòng mang về, ông nghĩ, chắc bà nó mừng lắm đây...nhưng về tới đầu làng thì trong xóm có bao nhiêu chó là chúng nó ra cắn inh lên như một bản đồng ca hợp xướng vậy.
về đêna nhà thì bà nội em kêu, ông mang gì về thối hoắc vậy, ông em thì chưa hiểu bà nói gì, lúc đổ rọ cá ra thì nguyên một mớ thịt, rớt lèo lèo, trơn tuồn tuột.....sau thấy ông bảo đó là thịt người, bốc mộ không tiêu nên người nhà róc.
Năm 2006 thì ông em mất, trước một tuần ông liên tục bảo, nửa đêm cứ nghe xoàn xoạt ngoài cửa sổ (chiều em up cửa, phòng ông lên fb), ông em cứ bảo chó hay mèo, nhưng sáng dậy ra xem thì nguyên vết chân trần dưới đường, hồi ấy...đêm sương muối thường rất dầy, để vật gì ra ngoài ...sáng nhấc ra là còn nguyên dấu tích, vì xung quanh ướt bởi sương đêm...
...Ông em nói có lần nửa đên hé ra nhìn, thì chính là cái người xúi ông bắt cá ở bãi tha ma năm nào....
Và giờ đây, ngay lúc này, vẫn cái bãi tha ma vừa lạ vừa quen, em bị một con chìa vôi bịt mắt dẫn lối...(các bác biết những trường hợp ma rủ người vào bụi tre rồi đấy), Chợt bà nội gọi, làm em sực tỉnh
Về mau thằng kia, tao dặn mày thế nào hả...
Về đến nhà bà tát em, lần đầu tiên bà đánh em, Bà bảo!
Hôm nay tao không ra khóa cửa kho ngoài bốt thì mày ngủ ngoài đấy với thằng Trung đấy.
Em giật mình, hỏi: Trung nào vậy bà, ông đấy mới mất, bà quở quang, tội người ta.
Bà em nói, thằng Trung nó treo cổ lúc 10h đêm, mày xem bây giờ là mấy giờ, mà tao cảnh cáo, giờ cấm đi qua cây Sấu nhà ông Thăng, Ma của cả cái làng này nó đu bám trên cây đấy, hôm trước tao đi qua đấy thấy nguyên bầy trẻ con cười khành khạch dập dìu cành sấu đến sát mặt tao, may mà đang nhai trầu với sẵn dao bổ cau và củ tỏi, bọn nó mới sợ...mà đã nói rồi, thấy gì khác lạ thì tránh nó ra, nói không ăn nhời, có ngày chết thằng trời đánh ạ...
Nói đến đây hai bà cháu ngồi nói chuyện một lúc thì đứng dậy định về, quái lạ, đã 11h rồi! ra gần đến cổng thì con chó nhà bà sủa liên hồi, em tưởng nó sủa em, vì cổng không có bóng điện sợ con chó nhập nhoạng nó không nhìn thấy, nó lại tưởng người lạ...nhưmg đéo phải...nó sủa ngoài cổng, sủa càng lúc càng to, em cũng kệ, về tắm cái, từ chiều đến giờ mệt lắm rồi...ra đến cổng em nhìn quanh quẩn...không thấy gì, Đm chắc chó lại thèm giềng rồi, em cúi xuống lượm chiếc tổ ong đế đặc liểng thẳng vào mặt con chó, nó oẳng lên một tiếng rồi ư ử, nghe vẻ vẫn tiếc rẻ...cố oắng oắng au au tràng nữa rồi im bặt, em nghĩ thầm. (đang hè nắng nóng bố chưa thèm, cứ hôm nào mát trời thì mày tha hồ ôm rơm với đắp lá mơ) thấy man mát ở mép, hóa ra mình chảy dãi, thú thật cái khoản thịt chó đối với em thì đừng có hỏi, ăn thay cơm cũng đặng...
Lại thất thểu về nhà, cái cổng sắt rít thật, kéo ra kêu kẽo kéttttt...r...ít ri...t...như mấy bộ phim kinh dị thái vậy...mà Đm bọn thái hư cấu vl. bùa chú cái con c*...em cực kì ghét bọn nó, nào là ma cầm dao giết người, quỷ ăn thịt người...có cái nhé, ai tiếp xúc với người âm rồi thì sẽ biết...thế giới quan của chúng ta, và người âm khác nhau hoàn toàn, họ không thể tác động ngoại lực đến chúng ta, chỉ là làm chúng ta sợ hãi, hay mê hoặc chúng ta...
Lan man một hồi em phi ù lên nhà, tắm táp kì cọ, bắt sóc bỏ lọ như mọi khi, mặc tạm cái quần sooc vào phòng (bác nào mò vào fb em thì chắc biết cái phòng đang xây đấy, nhưng lúc đó xong rồi), vào trong phòng thì cảm giác bao mệt nhọc vơi bớt...
phòng có cái cửa sổ thông ra ngoài, bên ngoài là ngách nhỏ, được tạo bởi nhà bà em và phòng em, nhà Bà thì 3 tầng, phòng em mái bằng nên xuốt ngày mở cửa sổ, đón luồng gió mát hút từ ngoài ngách vào thổi vào giường sát tường và cửa sổ...(cảm giác rất yomost ^^), ..tắt điện leo lên giường,, em định với tay khép một cánh vào vì vừa tắm xong, mà thế éo nào hôm nay mát thế, cảm giác lành lạnh, vưa thò mặt ra thì thấy cái bóng đen đen cuộn tròn ngay dưới cửa sổ, em tưởng con chó nhà bà, vì buổi trưa nó hay chạy vào đây nằm lắm, nhưng vừa chốt cho cái đế dép vào mõm rồi, em không nghĩ nó vẫn cố tình ra đây để sủa tiếp...em bật tạm cái điện thoại lên lấy mà hình đưa tay ra ngoài sát vào nó...miệng cứ (sùy sùy, về, Đm mai tao bảo mày sau), Ôi thôi, khi cái điện thoại quẹt qua, ánh đèn leo lét từ màn hình phả nhẹ ra thì đập vào mắt em là Lão TRUNG, Lão ngồi bó gối, đầu gối co lên đến cằm, như cố che dấu cái vết hằn mà mang Lão đi về bên kia thế giới, nhưng gương mặt phù nề, tím ngắt nổi đầy gân thâm xì thì sao dấu được, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng lên phia cửa sổ...(tiếp...)
Lão ngồi đó, gương mặt nhìn thẳng vào nơi em đang đứng, cánh tay em chỉ cách lão nửa mét...cái gương mặt phù nề, đôi mắt mà vốn được ví như (đổ đầy được hai gánh nước) mà sao giờ nó căng mọng những tia máu, vằn dọc vằn ngang vô vàn cục máu đông, cái miệng như không đủ sức chứ cho cái lưỡi quá khổ...nó bật một đoạn lưỡi ra ngoài...những vết nứt, kẽ nhỏ, rỉ ra cái thứ nước nghe vàng sệt đỏ au, đôi mắt đen óng như đường canh, chất chứa bao nỗi niềm, bao điều u uất, như muốn hút cạn dương khí quanh đây...trong giây phút ấy, dường như bao nhiêu chi tiết nó ập đến, nhồi vào đầu em, mắt em căng lên, vằn tia máu, hơi thở em như bị bóp nghẹp, như Con Quỷ ngoài cửa sổ đang muốn lao thẳng vào em...
Tay em quạt xang cái cửa sổ, kéo bật nó lại, Bỗng nhiên Lão vươn người lên, cái cơ thể của người chết treo như dãn ra vậy, Lão lao đến sát song cửa... thì hai bên cửa sổ em đóng Rầmmm vào...đau đớn. nỗi đau thể xác chính thức kéo đến, đau trong tim, dường như nó hoạt động quá sức, máu cấp không đủ đến tứ chi khi mà chân tay em đang dần nhợt nhạt vì sợ...
Bỗng
Bịch Bịch
tiếng mẹ em...
Sao đấy con, sao rầm rầm vậy, mở cửa cho mẹ vào nào...
Em đang choáng váng...ngồi trên giường cố hít thật nhiều Co2 để bù đắp cho giây phút chạm mặt Con Quỷ vừa rồi...vừa đắn đo, không muốn cho Ông bà già biết, sợ ông bà lo nghĩ...
Em đang định đứng dậy thì điện thoại reo
“Em không thèm ăn cơm...em chỉ cần ăn cám...”...™™™
Cái bản nhạc chuông vốn nhí nhảnh em vốn rất thích, nhưng không hợp hoàn cảnh chút nào...lòng em lặng trĩu...
Liếc qua màn hình thì thấy sđt “Bố zà”
Quái...ba bước chân từ trên nhà đến phòng mình mà cũng phải gọi...
—
Alo, bố bảo gì
—
Chưa ngủ à con, bố với mẹ mày về quê từ 8h, mày đi đâu gọi không được, nhớ dắt xe khóa cổng vào nhé...
Loáng thoáng qua điện thoại em nghe tiếng mẹ
–à cất cho mẹ cái thau vào phòng tắm nhé.
...tiếng bịch bịch ngoài cửa vẫn vang lên...
Mở cửa ra mẹ vào xem nào.o...
—————
Mở cửa raaaaa...(chữ ra như lạc giọng, nhưng vang vọng từ một game 8bit)
Chân tay em nhợt nhạt, trâng ở, chân tay lả rã rời, lần đầu tiên trong đời em sợ một thứ gì đó, em như nằm trong tâm một cơn bão...tiếng gió bên ngoài bỗng vun vút, căn phòng em như lao trong gió vậy, cửa sổ như có người cầm búa đập mạnh vào vậy,
UỲNH...UỲNH...RẦM ...MMM
...tiếng “mẹ” em ở bên ngoài thét vào
MỞ CỬA CHO...T...A...O...
Tai em inh đi, mắt em đục lại...
–Bỗng nhiên trời đất tĩnh lặng đến đáng sợ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếng ếch, tiếng dế ngoài vườn vọng vào...ririri...
Em định với tay bật điện thì ...thấy cái ngoắc cửa sổ nó tuột từ bao giờ ...ÔI ĐM...
Cạch...cạch...RẦM...cửa sổ bật mạnh ra gió bên ngoài gào rít thổi thốc vào phòng...trong màn đêm tranh sáng tranh tối, trên song cửa sổ...Lão Trung hai chân qoắp lấy song ngang, hai tay bâu chặt lấy song cửa nhìn thẳng vào phòng..., ánh trăng chiếu thẳng vào Lão, điểm duy nhất nhận ra Lão, khuôn mặt to mọng, đôi mắt đen nhưng trợn lên hết cỡ, sáng leo lét trong màn đêm...kinh hãi em lùi ra cửa...
Cửa chính kêu cạch cạch cạch,, ,, bất giác theo bản năng em nhìn ra cửa thì thấy cái then cửa dường như không chịu nổi sức nặng từ Cái thứ mà em chưa biết là gì từ bên ngoài tác động vào...Lão trung vẫn đu bám trên song cửa như chờ đợi điều gì đó...cơ thể em như không còn sức lực...điều gì đến đã đến
—
Rắc.c...c
—
Cả cục then cửa bung ra, nhìn ra ngoài hiên trời đất tĩnh lặng, Lão Trung khôg còn bám trên cửa sổ nữa...em bước từng bước đề phòng ra ngoài hiên...nhìn đồng hồ, điểm đúng 12h...
Không còn tiếng mẹ gọi
——————-
Đau đầu quá, vết sẹo trên trán nó lại hành các thím ạ 🙁 chứ em cũng muốn làm một lèo chút hết tâm tư
————
Bước ra đến ngoài hè, em bỗng thót mình, trong cái bầu không khí dường như không dành cho người sống nhưng vẫn còn ánh trắng trắng xanh rọi xuống cái thôn u ám và đầy trấn động mấy hôm nay, hóa ra nó không yên bình như tuổi thơ em từng trải qua, những đêm sáng trăng chạy như giặc ngoài đường làng cùng lũ bạn trang lứa...giờ thông nhãn mở, em đã hiểu và mơ hồ phần nào...hóa ra, tồn tại cùng chúng ta, là một thế giới khác song song, vô hình...dường như họ không muốn ta biết về họ, về những điều thần bí cõi u minh lạnh lẽo, dường như khi ta hiểu về họ, họ lại muốn ta đi theo bầu bạn, họ không muốn ta hay những người trần mắt thịt làm khuấy đảo cuộc sống của họ...
—
Bước ra đến hiên, em dò xét nhìn ra cổng...Bà Nội...sao Bà lại đứng dưới cổng từ bao giờ...hai tay bà nắm chặt vào hai bên thành cổng như muốn mở cửa vào...đầu óc em đang căng như dây đàn...hình như lúc nãy em khóa cổng, chắc Bà không yên tâm nên định lên hỏi chuyện em tiếp câu chuyện lúc chiều...
Em lê tấm thân đau nhừ mệt mỏi, vừa vì thiếu ngủ, vừa vì quá tải, quá sức chịu đựng của em trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua...xuống cổng loay hoay tìm then cửa định mở...nhưng lạ...sao Bà không gọi không nói, Bà vẫn lặng yên...định lên tiếng hỏi khi đang loay hoay kéo cái then cửa thì em nhìn lên chỗ tay Bà, chỗ cổ tay...thòng sẵn cái dây thừng...chính xác cái thòng lọng tiễn Lão...nghĩ đến đây em cảm giác như đái ra máu...ngẩng lên nhìn Bà, không phải Bà em...mà một khuân mặt lạ hoắc...vô hồn, đang nhìn theo từng cử chỉ từng múi cơ mạch máu trên khuân mặt em đang co rút vì sợ hãi...
—
Trời đất rối sầm, em không còn cảm giác...chỉ nhớ, sáng hôm sau đang lơ mơ thì thấy châu thân nhức mỏi, lưng lạnh toát, điện thoại trong túi quần rung...bản nhạc chuông quen thuộc vang lên...
Em mệt nhọc ngồi dậy...Mình ngủ cả đêm ngoài cổng ư...bả vai, cơ háng ê ẩm...chắc tối qua em lịm đi...rút điện thoại ra, hóa ra Gấu gọi...
—-
anh làm gì đêm qua không nhắn tin cho em vậy
—–
anh mệt quá, hôm nay em có phải làm không
—–
Gấu hơi bất ngờ...
—–
chiều qua nhắn tin với em anh bảo hôm nay qua đón em mà
——
Đầu óc mụ mị, em cố nhớ lại chiều qua, à đúng rồi đang nhắn tin với nó thì hết tiền, thế nên mới vướng vào bao chuyện khiến giờ còn chưa biết mình mê hay tỉnh
Chap 1.2 - Gặm Nhấm
Nói chuyện qua loa với Gấu một lúc...em gượng gạo đứng dậy...nhức quá, nhứng chỗ vết rách trên trán, lấy tay xoa xoa cho đỡ đau, phủi quần áo bê bết toàn đất với cát...Bẩn quá...em lại lò dò xuống tắm cái rồi định bụng kiếm cái gì đút nhằng đút nhịt vào mồm...đói quá...
...vệ sinh cá nhân các kiểu xong em lại lôi con chiến mã vòng qua nhà bà nội...
Nhà bà khóa cổng, em lẩm bẩm sao hôm nay bà dọn hà sớm thế, thôi nhịn bữa đéo chết, em về số kéo ga, Lý Nhân thẳng tiến vậy...tí đến đá lưỡi con Gấu kiếm tí enzim tiêu hóa của nó vậy...
Nghĩ vậy em dông thẳng....
Đôi nét về con Gấu của em, người gắn bó và kéo em lên từ những hố đen của cuộc đời, cứu em trong đường tơ kẽ tóc, gạt đi mọi sự sợ hãi...những thứ dường như không dành cho phận chân yếu tay mềm
Gấu em là con thứ 2 trong gia đình ba chị em, chỉ cả sn 93 và lúc đấy được hai thằng cu kháu khỉnh rồi (đẻ mắn thật), em quen nó từ năm 2012 hai đứa làm cùng nhau dưới Ninh Bình...khởi đầu không có gì đặc sắc, nhưng sau cái hôm định mệnh, nó uống bia với bọn cùng cti, có cả em, nó say rồi nôn một bãi to tướng giữa quán...em phải xách xô dọn, hót, sau hôm ấy em chính thức say nắng nó...hay say bãi nôn thì em éo biết....
Lan man một hồi, mà không hiểu tại sai hôm ấy em có thể vô tư như vậy, như quên hoàn toàn những chuyện ma mị đêm hôm qua...
Từng làn gió miên man đang xoa dịu từng centimet da trên cơ thể em, đến đoạn bẻ cua vào đường (gọi là đường Nách Nôm), thấp thoáng phía xa, ôi Đm bọn trai Làng...
...em cực ghét bọn này, quân cướp đường cướp chợ, chúng nó hay để thanh gỗ to ra giữa đường, đường này giống kiểu đường liên thôn, nhưng kéo dài, và rất vắng...chúng nó chặn trai lạ vào làng, đánh đập các kiểu, em thì em đéo sợ...gặp nhiều rồi...gần đến nơi nhác thấy vẫn khúc gỗ quen thuộc, vẫn mấy cái bản mặt em đéo thể quên, em phanh xe lại, mở cốp...lấy tạm 5chịch ra dúi cho bọn nó, miệng nâng bi đủ kiểu nhưng lòng căm lắm, Đm gần xong rồi thì có thằng ML dứ dứ cái típ vào mặt em. Bảo:
Sau đi đường kia, đi đường này tao gặp, tao đập bỏ bà mày...
Em cay lắm, vừa mất tiền, vừa bị nó chửi,...em trèo vội lên xe, về số, em khẽ nghiêng người hắng dọng, một cục đờm sánh mịn nằm sẵn trên đầu môi chóp lưỡi...em nhắm thẳng vào phía mặt bên phải thẳng ranh vừa dứ típ vào mặt em...khí tụ đan điền...Thụp...Cục đờm đi như kẻ chỉ, như mang toàn bộ sự căm phẫn của em vậy...đờm đáp thẳng vào kẽ tai thằng ranh. em ve ga dông một mạch...thú thật, chặn đón đầu em thì được, nhưng đuổi thì cỡ bọn cơ cấu Đảng nó đuổi cũng chưa chắc thấy bóng em...
Một lúc sau thì tới nhà Gấu, sau khi xin phép Bố mẹ gấu em cũng nẫng được em nó lên xe...
Hai đứa thong dong đi Núi Cấm, Ao Rong, Chùa Bà đanh...Quê em đẹp lắm các thím ạ...chán chê thì đến gần trưa, hai đứa mò vào Núi cấm chơi, trong đó nó có cái Hang mát lạnh...vào sâu trong Hang, em với Gấu đá lưỡi các kiểu, nắc lấy lệ vài cái vì gần tới trưa rồi, sáng lại đéo ăn gì, đói mủn cả đầu...
Đang định kiếm quán cơm để xà vào la liếm tí thì con mả mẹ lại nũng nịu bảo đưa vê nhà, muốn nấu cơm hai đứa ngồi ăn cho tình cảm...
Lại làm chuyến khứ hồi, trời thì nắng vl, con giời thì áo chống nắng, khẩu trang, kính, giày...chỉ khổ em, quần jean với cái áo cộc...
...
....về đến nhà thì hai vai em lại bị tình trạng lúc sáng, đau nhức, rức rức rất khó chịu.......thả con Gấu cho nó đi nấu cơm...em đi tìm đồ sửa lại cái cửa...
Đến trưa hai đứa đang ăn cơm thì Bà nội gọi cổng...em chạy ra Bà quát
Lên Bà nhanh...mau lên...Bà khóc...lần đầu tiên em thấy Bà khóc...em như chết đứng cuống cuồng bỏ bữa chạy vội lên nhà Bà, Gấu mồm vẫn đầy cơm cũng lững thững xách đít đi theo...
Lạ một điều. em chạy lên đến cổng
đến cổng bỗng nhiên con chó nhà bà nó lao lên, như nhảy bổ vào em vậy, nó sủa liên hồi...nhà Bà thì xây kiểu chữ U, nên nó sủa iếng nào ra tiếng đấy, đinh tai nhức óc, Em cáu quá quát “Đmm im không” nó nhất quyết không im, Bà em vào nhà lúc lấy cái gì đó, em với Gấu vẫn đứng dưới cổng vì con chó cắn dữ quá...một lúc sau bà ra gần cổng bà lôi ra một xấp tiền giấy và bát nước đỏ như rượu vang. Bà đốt xấp tiền vàng kia sau đó chấm tay vào bát nước búng búng vài cái về phía cổng, bỗng con chó im hẳn, chỉ còn sủa đổng vài tiếng rồi ư ử cúp đuôi cuộn tròn lại như chưa có điều gì xảy ra...
Bà em bỗng bảo Gấu em lên nhà trên chơi với mấy đứa em con nhà chú, còn em đi theo bà, Vào đến trong nhà Bà ngồi xếp bằng dưới tấm chiếu cũ mèm nhăn nhúm (^^ tính bà em tiết kiệm lắm), Mắt bà không còn mọng, không còn rơm rớm nữa, giọng Bà đều đều Bà nói
—-
Cả ngày hôm nay mày không thấy điều gì lạ đúng không
—-
vâng ạ, cháu còn không nhớ chuyện hôm qua là mơ hay tỉnh
—-
Tối hôm qua lúc mày về, Bà thấy bất an quá đành lên lầu thắp cho ông nén hương mong ông về trấn áp và giúp mày bình an...nhưng lúc Bà lên đến nơi, mở cửa sổ phòng thờ ra để cho khói nhang nó đỡ ngột ngạt...nhưng lúc mở cửa ra Bà thấy dưới nhà mày (trên lầu nhà bà có thể nhìn bao quát toàn bộ diện tích đất nhà em), có rất nhiều Ma chơi, với mấy cái bóng ngồi chồm hỗm trên mái nhà...Bà biết, Bà thấy hết mà...(Bà hiểu em định nói gì), Lúc đấy Bà biết điều chẳng lành rồi...nên bà lấy mấy cây vàng ra ngõ đốt, Hóa ra là bọn ma đói, Chúng nó thấy đốm tàn của tiền vàng đang bay là chúng nó lao, gào thét tranh dành nhau...nhưng Bà vẫn thấy có cái dáng người phụ nữ đứng dưới cổng nhà mày và mấy đứa nữa lố nhố...Nghi khôg phải Ma Làng này, Sáng sớm nay bà lên chùa khấn sư thầy xem giúp một quẻ, Sư thầy nói
Số mày sắp tận rồi con ơi...
Bà lại khóc, nước mắt dàn dụa như xé tim gan em ra vậy
Bà nói tiếp
Hôm mày chơi ở miếu Long vương...vong của bọn chết đuối nó theo mày rồi...lúc mày thấy người phụ nữ ngã trên đường mà hai thằng bạn mày không thấy, đấy là do chúng nó bị vong bịt mắt đấy, nhưng số chưa tận nên chỉ ngã nhẹ...
Từ sáng đến giờ Vong nữ đêm qua nó trèo đầu cưỡi cổ mày đấy, nó bịt nhãn thông trên trán mày lại Bà không biết nó định làm gì...
Từ lúc ngồi nghe bà nói đến giờ người em lạnh ngắt...tai lúc nghe được lúc không vì kinh hãi, hèn nào Bả vai em từ sáng như đau nhức, mà sáng đến giờ sao lại yên bình thế...
các bác đừng trách em, có gì em giair thích sau, chiều đi chơi về thì mẹ bảo Bát hương bị bới tung lên,
Bình yên!!!
Không, không nhìn thấy, không nghe thấy, không cảm nhận thấy, dường như tốt đấy nhưng đó chính là điều Oan hồn đứng cổng nhà em đêm hôm qua muốn. Nó gặm nhấm kí ức của em, muốn hấp thụ luồng dương khí đang luân chuyển không ngừng trong thân xác em, nó muốn dẫn em đến bờ vực của đau đớn, khi chính nó không thể tác động lên cơ thể em...
Nó đang cố gắng bẻ cong, làm lệch lạc từng tế bào...mạch máu trong em...
Vấn đề ở đây là giờ phải biết đó là (ai) muốn gì, tại sao nó lại oán hận em đến vậy...
Em hỏi bà, muốn bà tả rõ trông nó ra sao
Bà, người em đặt niềm hy vọng lớn nhất, người có thể hóa giải mọi chuyện, đem lại cuộc sống bình yên cho đứa cháu đích tôn này...
Bà em, thâm niên trong nghề bán vàng mã nấy chục năm nay, công việc không bao giờ đặt lợi nhuận lên đầu, mà là cái tâm, cái cốt cách...chứ không ai muốn mưu sinh, muốn là cổng nối giữa hai thế giới, đầy rắc rối và huyền bí...
Còn em...quá trẻ để hiểu thấu mọi việc, thông suốt như Bà được, em như một đứa trẻ...sợ nước, sợ cái cảm giác lạnh lẽo dưới đáy sông, nhưng khi biết bơi thì luôn muốn chinh phục cả dòng sông rộng lớn, nhưng ngoài sông là hồ, là biển là vực, khả năng của em không thể cho phép...
Bà nói, Bà thấy nó trẻ nhưng trong trí nhớ của một người cao tuổi còn rất minh mẫn thì nó béo, không phải béo thường, mà như bị trương nứt, bà nói, khéo nó là một trong những đứa chết đuối trong núi Ông...Em cố vắt óc suy nghĩ...hôm đó em mặc độc cái quần xì lỏn, đứng trên miếu long vương được một lúc, nhưng không lẽ lại làm vong hồn người đã khuất oán hận đến vậy...không suy nghĩ được nữa em gọi với lên gác, gọi Gấu xuống, đưa nó về sớm, em không muốn nó vướng vào mấy chuyện này...
Bà dặn hai đứa đi cẩn thận, về sớm, tránh lúc 10 đến 11h...
Bọn em vâng dạ qua loa rồi ra xe, ra gần đến cổng em chột dạ nhìn bà dò xét...Bà như hiểu ý em Bà nói, lúc nãy Bà đốt cho nó ít tiền vàng rồi nhưng nó không đi, may Bà kĩ tính, chuẩn bị sẵn nước trầu với cốt tỏi(hàn khí rất nặng) nó sợ cũng lánh mặt rồi...
Em mệt nhọc ra xe, đưa cái của nợ 40kg về trả bố mẹ nó, đi đường vẫn phải nhìn trước nhìn sau canh mấy thằng lúc sáng...
Về đến nhà, cố gắng còn chút sức lực cuối em dọn dẹp đông bát đĩa lúc trưa con gấu nó bầy bừa ra...
Xong việc em nằn vật ra chân tay tê mỏi, mới đó đã xẩm tối, em loanh quanh làm bi thuốc lào, bật máy check fb một lúc, không like, không cmt, không add friend, vắng hoe...
....
Chán chê một lúc em xuống vệ sinh cá nhân, tắm cái rồi đi vệ sinh (cái phòng vệ sinh nhà em nó kết hợp làm một với phòng tắm, đi qua phòng tắm rồi kéo cái cửa xếp bằng nhựa ra ...tọa), đang ngồi, vừa cố tống cho xong cái thứ chết tiệt này ra khỏi cơ thể...bỗng nhiên Gai ốc lại nổi, nghĩ mọi khi cũng thế, đéo sao đâu...
Tiếng ti vi trên nhà vang lên...quái lạ, ông bà già về à, sao không nghe tiếng xe, không nghe tiếng cái cổng khô dầu quanh năm vang lên!!! em cố giải quyết cho xong, mặc ù bộ quần áo dưới thau chưa kịp xả nước lên xem ai...điện không bật, về không điện trước, em nghĩ thầm thế nhưng cũng chưa giám lên tiếng ...đi gần đến cửa thù duy nhất ánh sáng đỏ mờ từ cặp đèn thờ phả nhẹ ra kèm với ánh sáng lập lòe từ chiếc tivi cũng đang chuyển hình liên tục...bước vào cửa em nhìn thấy rõ bóng hai người ngồi ghế ngoẳnh thẳng ra sân, mắt vẫn chưa quen với bóng tối em nheo mắt...Tinh...tiếng PC báo có tin nhắn facebook. máy em để ngoài nhà, hóa ra lúc nãy dùng xong em quên chưa tắt, màn hình sáng lên tỏa khắp phòng, tuy ánh sáng yếu nhưng em nhìn rõ, Một bên Lão Trung ngồi đó tự bao giờ, Một bên người phụ nữ đêm qua...hai đôi mắt vô hồn nhìn em
Các thím hãy đọc cảm nhận...bước từ thế giới thực xang một thế giới vô hình mà chưa bất kì một ai công nhận thì nó còn trên cả tưởng tượng của các thím, nó không diễn ra như phim, như truyện, mà đây là tự truyện, như nhật kí, hồi kí vậy, em đã nói ngay từ đầu...em cố gắng thêm thắt để các thím dễ tiêu hơn, nhưng truyện HOÀN TOÀN có thật, em đã nói em k có khiếu viết...đang định Drop, giữ một mình
Hai cái bóng vẫn ngồi im với đôi mắt vô hồn...chúng như muốn dò xét từng cử chỉ của em vậy, không gian cô đọng đến đáng sợ...sự hiện diện của chúng làm cho căn nhà vốn như sợi chỉ mong manh nay thành cầu nối, con đường thênh thang dẫn lối những oan hồn từ nơi...chúng mày gọi là HƯ CẤU đến với chốn dương gian...
tiếng lách tách lanh lảnh, nghe lạnh đến tận xương cốt...
Từ Vong con chết trôi sao, giờ mới đối diện tận mắt lần thứ 2, nhưng có ánh đèn từ màn hình PC giúp em nhìn thấy nó rõ hơn đôi chút...Da mặt của nó nhớt nhợt, từng mảng màu hỗn độn như quyện vào nhau, trắng bủng, xanh tái và từng mảng da như không còn quyên luyến với chỗ thịt trên cái sọ nó vậy...vàng và bong tróc...những chỗ thịt nơi khủy tay nhễu ra, nhỏ thứ nước nâu sánh xuống nền...
...Em lấy hết sức quay ngoắt lại và ...chạy...dường như muốn trốn khỏi cái không khí như Nhà mồ hoang lạnh...Bản năng con người là vậy ư, nhiều khi nghĩ lại em thấy thật đúng, chúng ta không dám đối diện với sự thật...sự thật tồn tại như việc chúng ta hít O2 để sống...
...Thoát khỏi cái không khí ấy em lao đến chiếc xe dựng cạnh cổng, lao đi như một kẻ đói khát, đói khát dương khí...thứ quá xa xỉ với nơi đây...
...em cứ chạy, kéo ga...đi mãi...bỗng thấy con đường trở lên quen thuộc...quen thuộc đến rợn người...
Giờ em đã biết thông nhãn của em phát huy mạnh nhất khi màn đêm buông xuống, đồng tử mờ đục, như không thu nhận ánh sáng từ những vật thể sống, những chất hữu cơ...mà nó thu lại những giao động nhỏ nhất của những linh hồn u uất chưa muốn tiêu tan...suy nghĩ một hồi cũng đến nơi
Vực chùa ông...Phải chăng khi ta chới với giữa sự thật và nơi vực thẳm của tuyệt vọng thì cội nguồn sự việc là nơi ta muốn đến sao...bai nỗi sợ tan biến, nơi linh thiêng nhưng đầy huyền bí này mang đến một cảm giác an toàn, gần gũi mà rất kinh sợ...nơi Phật, Ma bất phân, đáy hồ, giữ xác của biết bao mạng người...phật tọa trên núi, như giam lỏng chúng nơi đây...
Em vứt xe trên đê, đi thẳng xuống dưới ...
————–
Em vứt xe trên bờ đê, đi thẳng xuống bãi đá...thấp thoáng nơi miếu Long vương vài cái bóng nhấp nhô như chào đón kẻ lạ, em biết đó là gì...mát quá, gió thổi men theo mặt hồ đem theo hơi nước và sương đêm phà thẳng vào em...nhưng xen lẫn trong làn gió mát, em thấy lăn tăn đầu lưỡi có thứ gì đó rất tanh tưởi ...
xuống đến bãi đá...trời đất tối tăm lạnh lẽo trên mặt hồ có thứ gì đó trôi nổi...một, hai, ba,, , tất thảy 5 đống, ban đầu em nghĩ là ma, kệ cmnl, số mình sắp tận, cũng muốn thác xuống để tránh cái mệt mỏi dày vò lắm rồi...Tự nhiên chỗ mặt hồ gần em nhất nổi những bong bóng...cứ ục ục ục...
được một lúc thì Oạp một cái...
Nguyên cái xác người con gái nổi lên, oi nồng...xộc thẳng vào mặt mũi...em né qua một bên, không thể chịu nổi cái hơi của người chết đuối...
Hóa ra, mấy cái đống kia là xác...đêm xuống nhiệt độ mặt nước thấp, làm cho dòng đối lưu đảo lộn...dòng nước ấm dưới đáy hồ được đẩy lên...đem theo những cái xác không hồn lên mặt nước
————–
Em bàng hoàng nhận ra... thì ra từ lâu, những cái xác vô chủ không hề trôi đi đâu, mà nằm ngay dưới làn nước trong xanh nơi đây...
Trở lại hôm bọn em tắm, trong trí nhớ mơ hồ lúc em đang hụp lặn cạnh bờ, có đạp phải cái gì nhầy nhầy, em nghĩ là cá, vì thi thoảng vẫn thấy trôi, chép bơi loằng ngoằng cạnh bờ ăn rêu trên mấy tảng đá ngầm...quẫy đạp một tí thì thấy nước nổi lên mấy cái như gạch cua vậy, em còn hụp hụp táp táp nước trong mồm xong nhổ ra...
Ôi ĐM
Biết cái gì rồi...
Giờ thấy lợm trong giọng.
Tỏm đéo chịu nổi
Bỗng cây cối xung quanh xào xạc. mặt hồ gợn sóng, mấy cái xác dập dềnh rồi chìm dần chìm dần...phía xa chỗ núi vươn ra xa nhất, văng vẳng tiếng như mẹ ru con xen lẫn tiếng trẻ con khóc ỉ ê vẳng vẳng
nghe ai oán não nề đến nao lòng...
Tia sáng quẹt ngang qua mắt, ánh đèn huỳnh quanh trắng xanh làm em nheo mắt...
Sao nằm ngoài này cửa nẻo mở toang thế này con...
—-
Làm gì mặt mày xanh xao thế
—–
ốm hả, giời ơi là giời
—
em lấy tay che luồng ánh sánh làm em khó chịu lại...tiếng mẹ, tiếng bố gọi điện loáng thoáng...
không nghe rõ nữa...em lại thiếp đi .......
Chap 2
Em thiếp đi trọng sự hoang mang của bố mẹ, em chỉ nhớ nghe tiếng mẹ gọi, bấm huyệt, ấn mạnh vào huyệt dưới mũi nhưng em vẫn lịm dần lịm dần...
Tỉnh lại em thấy em đang trong bệnh viện phủ lý, mẹ, bố, Bà và các bác, cả con Gấu bên cạnh...thấy toàn thân ê mỏi chút em hỏi mẹ chuyện gì xảy ra vậy, mẹ nói
“bố mẹ vừa từ quê về thì thấy em nằm sõng soài dưới nền, điện đóm bật sáng choang, người em nóng rực, mặt mũi xanh xao” mê man...
Ôi quỷ thần ơi, điều em mong ước là chuyện đêm hôm bố mẹ đi vắng nó là giấc mơ nhưng sự thật phũ phàng. đéo phải...
mẹ nói lúc bố gọi xong thì nghe bên kia đầu dây có tiếng như (khi ta cạo thìa vào đít bât ấy...) tiếng cứ ngắt quãng. bố tưởng sóng chập chờn, một lúc sau bố nghe rõ tiếng va chạm gì đó, lo cho em nên phải thu xếp công việc về ngay buổi chiều tối hôm sau.
Bác sĩ nói do em thiếu máu và sang trấn tâm lí nên sốc và ngất thôi:3
Nhưng cuối cùng em quyết định kể cho bố mẹ nghe về những chuyện em trải qua, và giấc mơ kì quái đêm trong chùa Ông...
Nhận ra nét mặt ngiỡ ngàng của mẹ và nghi ngờ của bố, em biết họ tin, nhưng họ chưa bao giờ tiếp xúc với âm hồn nên còn đắng đo ngờ vực...
Em không muốn kéo gia đình em vào chuyện này, nhưng gia đình luôn là chỗ dựa vững chắc nhất...
Một lúc sau mẹ em đi mua cơm, Gấu ngồi bóp chân bóp tay cho em (theo nó là để máu lưu thông @@ liên quan vãi) ngồi hếu chuyện với em, nhưng nhất quyết em đéo nói, riêng nó lôi vào chỉ nặng đít chứ chả được tích sự gì (lúc đó em cũng hồ đồ thật), bố em thì đi cùng bà nội được một lúc rồi......
Đến trưa 3 mẹ con (em, gấu, mẹ) ngồi ăn cơm...cơm căngtin viện thật vl em nhai như bò nhai rơm mà vẫn đéo hiểu mình vừa đút cái gì vào mồm, con Gấu thì ăn thun thút ...
Bố và bà em vừa về, vào phòng thì Bố nói Bố vừa đi thỉnh thầy Chùa ...nghe đến đây thì em hắng giọng bảo Gấu dọn hộ đống đồ ăn dở với ra cổng mua giúp em bao thuốc và lọ dầu cá...
nó vừa đi khuất...
bố em giọng lại đều đều: Con Quỷ hôm nọ con gặp, nó là Ma dữ, đang mang bầu, chết trong vực ông...hình như đi giặt bị vong dìm
Và cả Lão trung nữa, Lão chết nhưng tâm niệm Lão chưa thông nên còn vất vưởng chốn này và Hồn Phách cực quái đản...
Thầy nói Phật núi ông, đức tối cao nhìn thấu mọi việc và đã gọi con đến, chứng kiến và giúp con nhìn rõ mọi việc...nhưng vấn đề nan giải bây giờ là Hóa giải Vong Linh của Con quỷ thần vòng kia trước đã, nó rất ma mãnh và sức ảnh hưởng của nó rất cao, ma mới nhưng nó dẫn dắt lũ ma nhắt, ma xó, ma chơi, ma chìa vôi trong làng này, dẫn dụ con bất cứ lúc nào...
(Giờ em đã biết tại sao con chìa vôi xuất hiện, giọng nói ở nghĩa địa là của ai, khốn nạn)
Bố nói, giờ phải đi xuống căn nhà hoang cuối làng (facebook có ảnh) Lấy cái gương bát quái ờ của giữa ngoài hiên về trích lấy máu của em...(cấm các thím làm theo)
Cơm nước xong xuôi Bố mẹ làm thủ tục cho em ra viện...(xin phép quan hệ với mẫu thân bọn taxi Mai Linh cái, chém bố đắt vl) về đến nhà em bảo gấu về sớm, về muộn lo lắm, đường xa, xe cộ không an tâm...hai đứa đá lưỡi một lúc nước miếng tóe loe, dớt dãi nhoen hết ra mũi... ôm cái em ghé mồm mút tai nó cái Thọp, gấu quý hết cả vào ^^ (lan man quá, xin lỗi mấy thanh niên nghiêm túc...bỏ tay ra khỏi quần đê mấy thím êiii), cuối cùng cũng đá đít nó về.
Chiều em, Bố, Bà tức tốc đến ngôi nhà bỏ hoang cuối xóm...cũng khá lâu rồi chưa thấy gia đình này quay lại...mẹ thì ở nhà chuẩn bị các thứ...
Xuống đến Ngôi nhà đó, cảm giác rất u ám, sân vườn lâu lắm chưa có người chăm sóc cỏ mọc cao đến tận ngang vai, muỗi nhặng đốt đôm đốp...vén đám cỏ ra thì vào đến hiên nhà, ngôi nhà cổ, mái ngói rêu phủ xanh, tường bục vữa ra loang lổ...
Bà em đốt một xấp tiền vàng rồi khấn dăm ba câu gì đó, Bố em kiễng lên cần trọng gỡ lấy cái gương bát quái trên mái hiên.
Mang về đến nhà Bà em bảo em trích ì máu từ ngón tay trỏ rồi trét vào chấm giữa chiếc gương (máu người có thông nhãn, giác quan thứ 6, thần giao các cảm.) rồi gia đình em ngồi thống nhất về đường đi nước bước tối nay...
Đồng hồ điểm 11h...em khăn gói (ba nén hương, gương bát quái) lên đường, đi một mạch đến cây sấu, đi đường chính không được quay ngang quay ngửa, đến nơi em đặt gương xuống gốc cây, để mặt có dính máu của em, giờ đã đen lại rồi, ngửa chéo lên trên...
Em nhanh tay châm 3 nén hương rồi cắm trước gương và rảo bước thật nhanh về nhà...
Trăng hôm năy thật sáng...Rằm thì phải...
Theo hoạch định đã bàn, khi đồng hồ điểm, em, bố, bà làm như vô tình đi ngang cây sấu đó...
Thời gian trôi sao chậm thế, tiếng kim đồng hồ như gõ vào tai em vậy...
11h30...Bỗng nhiên tiếng chó sủa loạn...Dự báo thời tiết nói đêm nay không mưa nhưng sao gió nổi nên Cây cối quanh đây xào xạc, tiếng gió, tiếng bụi tre cuối làng rít lên như thách thức cả những người cứng bóng vía nhất...
Giả thích cho các bác, Gương bát quái của những ngôi nhà hoang, nơi dương khí không tồn taị, nó như chứng kiến toàn bộ những vong hồn vất vưởng quanh đây, đó chính là cầu nối để những người thường thấy giới âm, nhưng cần “chìa khóa” chính là máu của em, và điểm mấu chốt chính là Địa Điểm, cây sấu...chính nó Vong hồn Lão Trung và Ma quái trú ngụ ở đấy...Sở dĩ em thắp 3 nén hương là để dụ chúng xuống và tập trung lại...
Đồng hồ điểm 12h...
3 người Lầm lũi trong màn đêm, gió nhưng thổi nghiêng cả cái khối thịt 70Kg(em đấy) tiến thật nhanh tới cây sấu, trong lòng không biết điều gì đang chờ đợi mình...
Gần tới nơi Bố và bà cản em, Bố khẽ nói, “phải coi như chúng ta không thấy gì, mặc dù bố chưa được chứng kiến những điều con nói...nhưng bố sẽ cố gắng, quan trọng là con) em bỗng thấy thương bố vô cùng...
Đến khúc ngoặt có thể nhìn thấy cây sấu...Cảnh tượng Ma mị Hãi hùng đang diễn ra trước mắt em...Trên cây vô số những bóng trăng lơ lửng, Trẻ con, đứa nào đứa đấy trần như nhộng, đôi mắt phản chiếu ánh trăng sáng rực trong đêm, quai hàm như bạnh ra đu bám lấy cành sấu đớp đớp, chúng cười khánh khách vang vọng, đứa, Thanh niên, người già, người mất chân, kẻ cụt đầu, bám rịn lấy thân cây, tiếng chuang như vang ra vọng như xa lắm...
Chân em muốn khuỵu xuống...
Chap 3 - cánh cổng âm dương và món nợ chưa trả
Cảnh tượng trước mắt như phủi bay toàn bộ kiến thức khoa học hiện thời...
Những lùm cây, bụi cỏ, vệ đường, cái ao tù cách đó một đoạn cũng lố nhố những làn khói đục như được định hình, cứ xuất hiện rồi tan ra hòa quyện vào với ánh trăng đêm rằm và màn đêm.mặc cho giông gió thổi dạt chúng như muốn đẩy chúng về với địa ngục...Cái bụi tre cuối đường kêu kẽo...oo kẹt...t những cái lùm đen xì bâu bám lấy từng cành, từng chóp măng cao hàng mét...những cái gai tre cọ vào nhau kêu lên rin rít như muốn khều nốt mấy cái lông tay lông chân cứng đầu chưa chịu dựng lên trên cơ thể em...
Gió vẫn thổi ngày một mạnh hơn
Trên đường Làng bóng dáng 3 người lầm lũi đi, đem sinh mệnh của chính mình ra để gỡ mối rối như tơ vò đang hoành hành, tác quái và trà đạp lên cuộc sống của chính họ...
Khi đến nơi, em, bố, bà vẫn vờ như người đi đường ánh mắt nhìn chăm chú dưới chân, đôi bàn chân như guồng nhanh hơn
Những tán sấu trên đầu bắt đầu nghe xào xạc...những vong linh bọn trẻ cười khanh khách đang trườn, bò thoăn thoắt đến cành sấu ngay trên đầu em, chúng thi nhau đu vít...những tán sấu đã sột sọat cọ ngay trêu đầu....
Bồng Bà dừng bước quay phắt lại, ánh mắt nhìn thẳng lên thân cây nơi hồn phách chúng...bám rịn lấy
Lão Trung đứng trước mặt em tự bao giờ. mặt đối mặt, tim em thắt lại đau đớn vì sợ hãi.
Cơ mặt Lão bắt đầu biến chuyển, Cái miệng bị chèn bởi cái lưỡi quá khổ vẫn vắt một đoạn ra ngoài tanh tưởi mở ra, Giọng nói khàn đục như bị chèn bởi sợi dây vẫn quấn trên yết hầu Lão vang vọng trong óc em.... ám ảnh đến tận bây giờ
Như đã định trước
Bà em lao đến tóm lấy hai cổ tay em bẻ quặt ra sau.
hơi thở em bị chặn lại dưới cuống họng.
Bố em đứng như trời trồng này giờ liền nhanh tay cúi xuống nhặt cái gương bát quái dưới gốc, Bố luống cuống lấy chiếc đinh (được rửa qua nước tắm phật bố xin lúc thỉnh thầy) và cái búa mini đóng thẳng vào thân cây, những tiếng búa
Chát...Chát của kim loại va vào nhau nghe lạnh ngắt, em bỗng đờ đẫn lòng tử dãn ra hết cỡ...đom đóm bay loạn xạ trước mắt (giờ em mới hiểu cái cảm giác của người chết treo), tiếng rú, tiếng gào ở đâu ập tới...
Giúp các bác khi gặp Ma thần vòng...ma dữ nhất trong số những vong linh.
Lão cố truy hồn em ra và cố nhập vào để tạo vòng lặp những điều lão trải qua như đánh lừa cơ thể em để chấm dứt vĩnh viễn sự sống của em.
Nhưng Bố đã phá cây cầu nối giữa hai thế giới, thứ đã gọi Lão xuất hiện, và giờ cũng một lần nữa tiễn lão rời khỏi nơi không thuộc về Lão ...vĩnh viễn.
Bẵng đi một thời gian, cũng hết một tuần nghỉ phép, cuộc sống như êm đềm trôi, em cũng cố gắng quên những chuyện xảy ra vừa rồi. vết sẹo trên trán không còn đau nhức, gai ốc với lông tơ không còn bị gọi dậy thất thường nữa...
Nặng nhọc mặc bộ quần áo bảo hộ ngáp ngắn ngáp dài...mother nó, đã 2h rồi hôm nay lại làm ca chiều, nắng quá, tự nhiên nghe loáng thoáng mùi hồng xiêm thơm đượm..., lếch thếch xuống wc để “họp với lãnh đạo đầu ngành” mùi men rượu trong dạ dầy được thể lan tỏa ám cả cái wc bé tí tẹo...em tặc lưỡi “thôi, bỏ rượu bỏ thuốc thôi, nghe vẻ sức khỏe đéo ổn rồi” rùng mình vài cái, cố lê tấm thân leo lên con dream cà tàn ra sức đạp vài cái nhưng nó không tài nào nổ, quái...tối qua vẫn đi nhậu với lũ thằng quyết chạy phà phà mà. không nhầm còn kỉ niệm cái mặt nạ con dream cho cái đèn cao áp...loay hoay một hồi hóa ra tuột cmn buzi (thế mà làm tao ăn hành suốt từ nãy)
Phi ra đường với bộ dạng: không mũ, không khẩu trang...độc mộc cái áo bảo hộ xanh bạc và đúng một cái quần Bảo hộ với lủng liểng túi...Đúng theo cái tít “Đầu lênh láng tóc, lan hoa cắm đầy vòng”
Đang lai láng với giai điệu Vừa đi vừa ngáp thì đến khúc cua Em bỗng thấy thoáng một cái...bóp nghiến phanh ngực em đập mạnh vào cái mặt đồng hồ của con xe...đau điếng
Ngẩng lên nhìn thì thấy thằng chọi bịt khẩu trang ngổi trên xe, hai tay thì mổ cái điện thoại liên hồi lại còn ngồi khuất cái cột điện...tí nữa thì hôm nay Răng của mày cắm đủ bộ vào lốp xe tao rồi đấy...em lẩm bẩm
Đến công ti nhận ca, làm việc với cái đầu còn choáng váng vì hơi men...thoáng cái đã 5h, lại đi ăn...
Công ti em thì nhà máy bên này nhà ăn bên kia đường, nên mỗi khi đi ăn rất ngại...đòi hỏi cán bộ thì nó nói, ăn xong thì đi cho tiêu còn gì (bố lại lôi 18 đời phụ thân mẫu thân nhà mày lên quan hệ bây giờ)
Hôm nay em hơi mệt nên đi ăn muộn hơn mọi người...ra đến cổng đang nhá nhác thì...Quái lạ, thằng choắt vẫn ngồi kia, nó đéo biết nắng sao...
Trước mắt em bỗng như thước phim quay chậm, con Ba chân(hổ vồ) đang chạy đến khúc cua, dường như cũng lấp cột điện thằng choắt cũng vừa hay định lái xe đi, hình như khoảng cách quá gần nên tài xế không xử lí kịp, hay đúng hơn như cố tình, Thằng choắt bị đâm trực diện, người nó ngà nhoài ra, Một tiếng “Rốp” dứt khoát và khá to...chiếc Ba Chân cứ thế lầm lũi đi, để thằng nhóc nằm co giật giữa đường...hình như lúc ngã xuống nó không bị bánh xe nghiến vào mà cái trục xoay của bốn bánh sau (thường chỗ này gầm rất thấp) dập thẳng vào đầu...kéo theo toàn bộ mũi mắt và trán của nó:'(máu nhễu ra loang dần trên đoạn đường nóng bỏng...với kinh nghiệm về những phốt trước em tái mặt chạy nhanh xang bên nhà ăn, ngồi bần thần...
10h về đi qua đoạn cua đó, rất sợ nhưng lạ thật, không vết máu, không vệt vôi của mấy anh CĐ bôi khi có tai nạn...thôi mặc kệ
(các bác đừng nghĩ em vô tâm nhé, các bác đặt vào hoàn cảnh của em đi)
Về đến nhà, cất xe khóa cổng, Bố mẹ em đã tắt đèn đi ngủ tự bao giờ...mò mẫm xuống phòng tắm, nude 100% mở hoa sen, dòng nước như massge toàn thân em vậy, tự nhiên nước đang chảy mạnh lại tắc tắc rồi tịt hẳn...chắc lại tắc ống trên bể chứa rồi, ĐM, định gọi bố nhưng thôi, sợ làm phiền giấc ngủ của ông bà, em đành ra lấy thang leo lên, vì bể nằm trên phòng tắm, để lấy độ cao tạo sức nén cho nước xả bên dưới, mon men trèo lên thang, trời đất tối thui...đèn không có, lửa cũng không, em bèn lấy tay mở lắp bể bằng tôn mỏng, thò tay vào xem có con cá rôi phi nào ngu si rúc đầu vào lỗ đường cấp nước xuống không...
Một cảm giác quen thuộc chạy dọc sống lưng...Trong bể, một người phụ nữ ngồi dưới làn nước dựa lưng vào thành...che kín lỗ cấp nước
Chap 4
Em định thò tay vào xem có con cá rô ngu si nào rúc đầu vào đường ống cấp nước xuống dưới không
Vì thi thoảng bọn cá rô em thả trong bể để cho nó ăn cung quăng và rêu, vì trên này cao em ít khi mò lên lắm...có con nó cứ rúc đầu vào lỗ đấy rồi ra đéo ra được, vào đéo vào được xong chết vữa ra, nhiều hôm súc miệng đánh răng nghe nước thum thủm nhưng cố nhắm mắt làm liều thôi, có hôm thịt con cá đen xì còn nằm trong cốc nước đánh răng...phát nôn phát mửa ...
Mở nắp lên em thấy người phụ nữ ngồi dựa vào thành bể, nước mấp mé dập dềnh quá cổ bà ta một tí, vì bà ta ngồi vẹo đầu vào phía trong nên không thấy mặt, nhưng làn da nhợt nhạt trắng ủng trắng eo như người chết trôi vậy...cảm thấy buốt óc em nhảy nhanh xuống chạy lên nhà định gọi bố mang đèn pin lên xem chính xác đó là cái gì...nhưng lúc ấy thật sự em không thấy sợ, mà chỉ vội, lòng em nóng như lửa, thương cái dáng hình ấy
Mở cửa ra, vẫn cái bóng đèn thờ hình quả nhót tỏa ánh sáng đỏ đỏ mờ nhạt, tiếng chiếc đài bé trên ban thờ vẫn vang tiếng gõ mõ, tiếng tụng kinh được thâu sẵn, giai điệu trầm bổng thật dễ chịu
Định với tay bật điện và lên tiếng gọi bố thì em bất giác giật mình, trên giường ngủ, bố em nằm trong quay mặt vào tường, tiếng ngáy đều đều vẫn vang lên, mẹ em nằm ngoài nghiêng nhìn ra cửa, mẹ chưa ngủ sao, mẹ nhìn em trân trân, không nói một câu, trong cái ánh sáng mờ ảo em không biết mình hoa mắt hay không em nheo mắt nhìn cho rõ thì đúng thật mẹ mở mắt to nhìn theo điệu bộ cử chỉ của em
Em lên tiếng
——
mẹ chưa ngủ ạ.
—–
mẹ vẫn không trả lời
——-
bỗng nhiên em thấy không khí bao phủ quanh da em như đôg cứng, lạnh toát
——
Em nói như một kẻ điên tự nói tự nghe
——
Con tìm cái đèn pin lên lấy con cá nó mắc trên bể nhé mẹ
À, kia rồi,
mẹ cứ để cửa, tí con mang xuống, thôi mẹ ngủ đi hơn 10h rồi
Trong lòng hỗn độn bao câu hỏi
Leo thoăn thoắt trên cái thang, em ngậm cái đèn pin vào mồm đưa hai tay nhấc hẳn cái nắp đậy xang một bên, cái dáng người ngồi trong bể vẫn ở đó...
Bật cái công tắc đèn nhưng nó chỉ chớp chớp cái rồi lại tắt hẳn, chắc ngậm trong mồm nước dãi nó ngấm vào ẩm mất cái chỗ tiếp xúc công tắc hay sao ý, luống cuống một hôi thì đèn cũng sáng
ánh sáng rọi vào trong bể thì em nhận ra
mẹ em ngồi đó, mắt nhắm nghiền, hai môi thâm đen lại, nhịp thở vẫn đều đều như ngủ vậy
dưới đất chỗ chân thang khẽ kêu ...ọt ẹt...
em quay xuống thì thấy mẹ em, người nằm trong nhà lúc nãy hai tay cầm lấy hai bên chân thang, giọng bà lanh lảnh
Làm nhanh lên con, muộn rồi còn vào ngủ, mẹ giữ thang đây rồi...
Mắt em trợn trắng, mồ hôi đổ ra như tắm...
Mẹ em bỗng leo lên thang bà leo nhanh như chạy, em với tay bám thật chắc lấy thành bể...
Mẹ em khá béo nhưng lúc bà leo lên thang không hề làm thang lay động, em hiểu rồi...
Bà leo đến sát sau lưng. hơi thở mang theo cái lạnh xuyên qua gáy làm đông cứng dây thần kinh thép của em...
Bà bỗng cười lên the thé
tóc gáy em dựng lên liên hồi...
—————–
Kh...ô...ng cò...n lâ...u nữ...a đâ...u
——————
Em tối tăm mặt mũi nhận ra...đó là cái vong chết trôi trong vực chùa Ông...
Nó tan biến lúc nào không biết, để lại nỗi bàng hoàng trong em, tiếng chó sủa giật liên hồi vang lên khắp xóm...
Đến bao giờ cái xóm yên bình, đặc biệt nhà em...mới thoát khỏi cái vong chết đường chết chợ, mang theo ân oán ngút trời với em chỉ vì một phút bồng bột xem thường tâm linh
Em hét lên trong vô vọng
Bố dậy, hai bố con bế mẹ em xuống tức tốc mang đi viện
Bà bị suy nhược
Hôn mê...
Ba ngày sau bà tỉnh
Bà nói:
Đêm hôm Bố, Em, Và Bà đi Tìm vong Lão Trung một lúc thì tự nhiên có người gọi cổng, mẹ em ra thì thấy Bà đứng đó, mẹ ra mở cửa cho Bà vào hỏi hai bố con em đâu.
Bà nội nói: Thằng tuấn anh nó trèo đầu cười cổ mẹ, đạp rơi mất cánh tay mẹ, vừa nói bà vừa dơ cánh tay nham nhở ra trước mặt mẹ em...
Mẹ em nói, câu cuối cùng mẹ nhớ là “Bà” Rủ mẹ ra ao tắm ....
Em và bố, Bà Rợn gai ốc khi nghe từng lời nói của mẹ. thì ra gần tuần nay, gia đình em sống với Vong chết trôi...trong khi mẹ em thì nằm trên bể, lạnh lẽo, cô độc ngay trên mảnh đất nhà mình
Chap 5 - Với oán khí ngút trời.
Thể xác nằm nơi u minh lạnh lẽo, Vong chết trôi đó dường như đã thành Quỷ, nó ám và kéo căng từng sợi dây thần kinh của những người trong gia đình em đến cực điểm như muốn trêu đùa dương gian
Xoay quanh lý do tại sao nó lại làm được vậy thì phải trở lại 60 năm về trước
Ông nội em, một chiến sĩ, một người lính, chiến đấu dành giật lại từng mái nhà, xả thân mình cứu nước...
Quê gốc của em ở Bình lục thanh liêm, năm đó khi hành quân qua mảnh đất này ông quen bà em, ông bà đã đến với nhau và khai phá từ hai bàn tay trắng trên chính mảnh đất này và sinh ra bố em với một chú và bác gái nữa...nhiều năm sau dân các nơi cũng đến, và hình thành lên một tập thể sống xen lẫn với vài người dân chính gốc ở đây...
Có thể vì vậy trong làng này em chưa từng được thấy thổ địa hình dáng ra sao...
Tình hình sức khỏe mẹ em vẫn cần phải theo dõi nên gia đình cắt cử nhau ở lại chăm sóc, lo cơm nước cho mẹ, vừa là để phòng vong chết trôi kia lại dẫn dụ mẹ em lần nữa.
Khu điều trị cho mẹ em nằm trên tầng 4 sát khoa sản, với đan xen hành lang, cầu thang, và rất nhiều phòng, đi cầu thang bộ xuống tầng dưới chỗ khúc ngoặt (cầu thang theo hình chữ z) được gắn kính, nhìn ra ngoài là bãi đất trống hình như chuẩn bị mở rộng quy mô của bệnh viện thì phải, phải cố gắng lắm em mới nhớ rõ đường đi trong này, nhớ số phòng. Hôm em ở lại trực mẹ để bố về đi công chuyện...Lúc đi mua cơm phía dưới mà phải mất 30 phút mới mang lên đến phòng cho mẹ, mồ hôi nhễ nhại, mồm mũi thi nhau thở...
Trong này ban ngày thì nhộn nhịp người ra kẻ vào, trẻ con người lớn nói chuyện rôm rả, như một cái chợ thu nhỏ, nhưng khi trời sẩm tối thì đèn điện hành lang tắt ngóm, không khí đặc mùi vắc xin xen lẫn với bóng tối len lỏi vào từng góc khuất trong viện, đem lại cảnh ma mị không kém ở nhà em là mấy...
Đêm hôm ấy, khi mua cơm cho mẹ, em đi tắm qua loa ra ngoài hiên hút điếu thuốc, định bụng xuống dưới cổng viện xem có quán nước nào ngồi mút tạm chén nước chè để tí lên trông mẹ ngủ.
Xuống dưới cổng...quanh đây toàn quán tạp hóa, quán cơm, và vài hiệu thuốc lác đác...xa xa dưới ánh đèn đường leo lét mới thấy quán cóc bé bé. lại lếch thếch cuốc thêm đoạn nữa ra tới nơi...ngồi uống nước được một lúc thì em thấy một lũ tóc xanh tóc đỏ đến (chắc mấy thanh niên thành phố) bọn nó ngồi sát bàn em, ngồi uống nước thì ít mà chém gió thì nhiều, gần chục thằng ngồi mà thuốc thang đốt nghi ngút làm mở mịt cả cái quán cóc, em cũng hút thuốc nhưng thật sự không ngửi nổi hơi thuốc bọn này thở ra. Đm em thấy ngứa hết người, phải ở chỗ em thì bọn này nhai cả cốc với uống nước điếu từ nãy rồi...
Em cũng định kệ cm chúng nó nhưng được một lúc thì mấy thằng cắn hướng dương, vừa nói tục vừa nhổ phì phì vỏ hướng dương bay qua bàn em, em như ngồi giữa đường tên mũi đạn, cuối cùng thì cũng có cơ số vỏ hướng dương dính vào mặt với bâu lên tóc em, giận run người, nhưng vừa hay lúc đấy bà bán quán nhờ em chuyển hộ mấy cốc nhân trần qua cho bọn nó...vẫn bổn cũ soạn lại, em khạc luôn cục đờm xanh lét đặc sánh (ngoài cái thông nhãn thì khạc đờm cũng là điểm khác người của em hay sao ý, cổ lúc nào cũng hục hoặc, chắc tại thuốc lá, với thuốc nào nhiều) em ghé miệng nhả tõm cục đờm vào cốc, thôi thì thằng nào đen thằng đấy chịu...đưa cho lũ chúng nó xong thì y như rằng một lúc sau có thằng lên tiếng
” cô ây, cốc rửa không sạch hay sao mà có cục chân trâu trong này thế hả”
Bà bán nước bảo “đâu có, tao rửa sạch để khô rồi mà...”
Thằng kia “Rõ ràng sần sật đây...ê mày nhìn đúng cục chân trâu không”
Em liếc xang thấy nó thè lưỡi ra cho thằng bạn nhìn
“ĐM đúng rồi còn gì xanh lè đây này”
“Bà làm ăn mất khách lắm đấy nhớ bà ây...”
Em tí sặc nước, bụm mồm vận khí không thì cười như điên
Hình như lúc sau nó định nhổ ra nhưng mà dính cmn vào vòm họng rồi nên nhắm mắt nhắm mũi nuốt Chân Trâu cơ mà ...) Đm
Gửi tiền bà bán quán xong đi về, cũng muộn rồi.
Lại lóc cóc leo bốn tầng cầu thang
Lên đến tầng thứ 3 em phải đi vòng qua đằng sau khoa sản, đường thì tối om, phải dựa vào ánh sáng mờ nhạt từ mấy phòng bà đẻ nằm chờ sinh để định hướng....
Em đang rảo bước thì nghe loáng thoáng tiếng mèo kêu, đéo phải bệnh viện đào đâu ra mèo, nghe kĩ lại thì tiếng trẻ con khóc thì đúng hơn, cứ văng vẳng Oao...Oao oa oa...kèm tiếng nấc khi khóc đặc trưng của trẻ con,, nghe sốt ruột...chắc có phòng mở cửa chứ bình thường đóng cửa thì khó nghe rõ đến thế này...bỗng nhiên khúc rẽ cuối hành lang em thấy hình hài như đứa trẻ con mới sinh bò lồm cồm dưới nền, sợ đến nín thở, nó bò quanh quẩn như không để ý đến em được một lúc thì nó quay phắt lại bò nhanh như lướt vậy, cả dãy hành lang dài phải 10 mấy mét mà trong khoảng 10 s nó đã sát đến chân em rồi...nhớ lại lời Bà, (nhìn thấy vong hồn thì cố mà bình tĩnh coi như không thấy, để họ không biết mình thấy họ, họ sẽ không theo) em lấy hết can đảm cứ bước thẳng, coi như mắt không thấy tai không nghe gì hết, “nó” thì vẫn vừa bò vừa cười khanh khách rồi lại khóc, bò dọc ngang hành lang như tìm gì đó...Em chợt thấy thương hơn sợ, chắc là thai nhi chết lúc phụ sản trở dạ, được hút ra và đưa bệnh viện xử lí, mà bình thường bệnh viện nào chuyên nghiệp và đội ngũ y tá bác sĩ có tâm họ sẽ chôn cất đoàng hoàng hoặc mang đi hỏa táng, còn gặp lũ thất đức chắc cũng vứt đại vào bọc rồi quẳng vào những nơi mà không ai tưởng tượng nổi ...chắc nó đang tìm mẹ...
Đi qua khúc rẽ thì em tí đái ra quần...căn phòng lúc chiều hình như em thấy biển ghi “kho vật tư” lúc nhúc toàn trẻ con, đứa bằng nắm tay, đứa như vế đùi bám trên cánh cửa chồng lên nhau...như đang ngủ...em bước vội về phòng, từng bước chân là từng đợt gai ốc, tóc gáy...nhưng đời như thử thách trêu đùa con người cho đến cùng để họ biết giới hạn chịu đựng là thế nào...vừa bước vào phòng, mẹ vẫn ngủ, nhưng trên giường, góc phòng trên bàn nước những cái bóng trắng lập lờ nhìn thẳng vào chỗ mẹ em nằm...em lao vào phòng bật điện, mấy bóng trắng mờ nhạt rồi tan biến mất...đêm đó em thức trắng trông mẹ, người vất vả cả đời vì em và cũng chính em liên lụy đến mẹ...em đã khóc.
Hôm sau Bố lên thì em về. bố dặn, về cẩn thận và tìm hiểu dần dần về sự thật cái vong chết trôi kia, mình phải chủ động, tránh sảy ra trường hợp như mẹ con...mai bác lên trông mẹ, hai bố con vào núi ông cố gắng giải quyết xem được không
ề đến nhà em dọn dẹp lại nhà cửa, trên cổng, tường xuất hiện rất nhiều vết xước như bị người ta lấy gậy cào vào vậy, lá cây sau vườn rụng đầy sân, cảnh tượng hỗn độn như đêm qua có giông bão...em gọi cho bố hỏi xem rốt cuộc đêm qua xảy ra chuyện gì, bố nói đêm qua bố đang nằm thì thấy tiếng đập cổng, bố biết là vong chết trôi về trêu ghẹo, bố vừa mừng vừa sợ, mừng vì biết rằng nó không có trên viện ám hai mẹ con em, sợ vì bất cứ lúc nào nó cũng có thể vào nhà và không biết chuyện gì xảy ra...
Bố với tay bật chiếc đài bé, tiếng gõ mõ đều đều vang lên, ngày một to, bên ngoài tiếng đập cổng không còn, thay vào đó cánh cửa giữa vang lên những tiếng ken két như muốn xé màng nhĩ...bên ngoài văng vẳng tiếng gọi thủ thỉ...
Anh ơi...mở cửa...em đây em về đây rồi...mở cho em...ngoài này gió lạnh quá...lạnh quá...em đau...mở cửa ra.
Cứ thế diễn ra đến sáng hôm sau...bố em chỉ biết nằm đó cầu trời khấn phật.
Đến giờ em cũng chưa biết nó muốn gì.
Ăn sáng xong em tạt qua nhà thằng quyết rủ nó vào chùa Ông, hai vừa đi đường vừa nói chuyện...thoáng cái đã vào đến vực, nay nắng gắt, mới sáng sớm mà nắng như thiêu như đốt...
Hai thằng gửi xe rồi vào. khác với mọi lần vô tư tắm táp, không vướng bận gì cả, nhưng nay lòng em nặng trĩu, nỗi sợ, nỗi lo đè nén như muốn bóp nghẹt tâm thức.
Vào đến vực bọn em leo lên chùa, những bậc thang phủ đầy rêu xanh rì trợn trượt...quang cảnh nơi đây bình yên biết mấy, trái ngược hoàn toàn với dưới kia dù có cách vài bước chân, nơi chứa những bí ẩn không lời giải đáp, nơi những vong hồn lẩn khuất, nhưng con quỷ đúng nghĩa, ám ảnh biết bao người...
Vào đến chùa bọn em ghé qua một quầy nhỏ bán hương, vàng và đồ uống cho người đi lễ...mua hai nắm hương thơm rồi vào điện. Khói hương lan tỏa trong không khí làm em cay xè mắt. em với quyết đứng bần thần một hồi thì có một cụ, hình như quản chùa gì đó, nhìn bọn em chăm chú, rồi cụ tiến lại gần cất tiếng hỏi.
Hai con đến đây cầu tài lộc hay làm gì...cái vết sẹo này con bị lâu chưa (cụ vén tóc em lên tay cái cụ miết nhẹ),
Dạ con bị cách đây khoảng nửa tháng cụ ạ, con bị dưới vực chỗ gần miếu kia.
Cụ trợn mắt nói: cháu tắm dưới ấy hả, trước đó mấy ngày ông thấy có một đoàn kéo đến hình như tìm người, chỗ bãi đá đấy, chắc người quanh đây. họ có nhờ ông triệu hồn lên nhưng nhất quyết không lên...tìm 3, 4 ngày không được họ bèn về. nước ở đây giờ ô nhiễm lắm, chùa không dám dùng nữa vì thi thoảng vẫn hay có người chết. Quanh đây ma quái lộng hành, ngay cái miếu trước để thờ long vương nhưng giờ bỏ không, làm nhà cho ma quỷ. chùa có thuê thợ về để gỡ miếu, biết là không nên nhưng không thể để được. nhưng cứ chần chừ mãi không thể hoàn thành...
Em biết cụ là người đức đạo, hiểu biết sâu rộng, và có vẻ tinh thông mọi việc, em bèn ra thắp nén nhanh cho chùa rồi ngồi kể lại những chuyện đã xảy ra cho cụ biết...
Cụ vuốt vết sẹo trên trán em rồi trầm ngâm suy nghĩ...
chắc có điều gì oan khuất, chứ nếu vong chết trôi do ma dẫn rồi dìm thì họ chỉ xuất hiện giờ linh và dìm chết những người hợp vong...
Thằng quyết quay xang hỏi em chìa khóa xe để nó đi mua bao thuốc với chai nước, nãy đi quên không mua...em quay xang đưa cho nó kêu mua thuốc thôi, trên này có quầy bán nước kia rồi, đi chậm thôi rồi còn chuẩn bị về...
Em với Ông cụ ngồi nói chuyện một lúc cụ nói mai em làm cái lễ mang lên chùa, làm dịu vong để nó bớt quấy phá rồi cố gắng tìm xác cô gái đó cho gia đình người ta mai táng...
Em rảo bước xuống dưới núi. thằng quyết cũng về tới...em chửi nó sao đi lâu thế thì thấy quần áo nó ướt sũng, em hỏi thì nó nói nãy vô tình ngã xuống cái mé sông.
Hai thằng lên xe về, em thả nó đoạn gần nhà rồi về nhà ngủ một giấc, cả đêm qua đến giờ mệt quá rồiCơn buồn ngủ kéo đến nhanh chóng, em đang mơ màng chìm vào cơn mộng mị thì nghe thoang thoảng trong không khí kèm theo hơi nước...man mát...
Tiếng sấm đùng đùng làm em giật mình tỉnh giấc, trời nhá nhem tối, nhìn đồng hồ đã 5h chiều...nhìn ra ngoài hè cơn mua mùa hạ như thác nước, đổ sối xả làm dịu đi cái nóng hầm hầm ban ngày...
Mưa giông thế này chắc cũng sớm tạnh thôi, tí ngớt mưa qua bà nói bà nghe tình hình của mẹ rồi tạt qua thằng quyết ngủ nhờ đêm nay vậy, chứ con chết trôi nó chưa dọa chết mình thì cũng làm mình mất ngủ đến chết...(em nghĩ bụng)
Cầm tạm cái mâm...chắc tối qua bố ăn xong không dọn đây...
Em che tạm lên đầu rồi chạy xuống dưới bếp kiếm xem có mì hay cơm nguội rang tạm...chứ đói mềm người rồi, bụng réo ùng ục suốt từ nãy...xuống đến bếp nhà em phải đi qua khoảng sân rộng...cứ mưa gió đi xuống đấy rất ngại, gió kéo theo mưa nặng hạt cứ thổi táp vào người vào mặt...xuống đến nơi bật điện bếp, cái thứ ánh sáng vàng nhạt từ chiếc bóng sợi đốt cũ kĩ cũng đưa đường dẫn lối em đến với gói mì duy nhất trên kệ bếp.Lao đầu vào với công thức đã đọc trên mấy diễn đàn rì viu “trên tay mì hảo hảo”
Cuối cùng cũng xong, người xưa có câu, có thực mới vực được đạo quả không sai...ăn uống xong em mở tivi cố quên đi mọi lỗi lo đeo bám hàng ngày...chợt nhớ đến bệnh viện, em bấm số gọi cho bố và dặn bố đừng tắt điện và đi ngang cái phòng biển “kho vật tư” bên khoa sản...bố ậm ừ (chắc ông đang đợi lấy cơm vào cho mẹ) rồi hai bố con nói chuyện qua loa, em hỏi mai mấy giờ bố về con còn biết, đêm nay con qua thằng quyết ngủ, ông bảo
Chắc bác lên muộn, tầm 8h vì còn mấy thằng anh mày nó nhỏ, nghịch như quỷ bác phải đưa nó đi lớp
Rồi gọi cho gấu, cho đúng nghĩa vụ của thằng bồ
—-
Dạ! anh
—–
mai em có làm không, mấy giờ về
——
Em mai 8h về muộn, anh đang làm gì, cơm nước gì chưa
—–
Anh hôm qua chăm mẹ trên viện, vừa ngủ từ sáng tới giờ mới dậy đây
—-
Mẹ anh làm sao...sao lại trên việ...n
Tút...tút...tút
Em cúp vội máy, sợ dây cà ra dây muống nói chuyện với nó hết đêm mất
.
.
.
Đã 6h15 rồi mây đen che kín bầu trời, dường như bóng đêm đến sớm hơn mọi ngày, ĐM mưa với gió mãi không tạnh, ngoài trời mưa vẫn nặng hạt, mang theo từng đợt sấm chớp sáng lòa như trút sự giận giữ của trời xanh xuống dương thế vậy.
Em khóa cửa vơ tạm cái áo mưa ròn như bánh đa vì mấy ngày nắng như đổ lửa treo trên cái móc, đội mưa ra dắt xe xuống cổng, ánh sáng lập lòe chớp giật ngoài trời...đéo biết bao giờ mới tạnh đây.
Xuống đến cổng đang loay hoay khóa cổng bỗng một tia sét đánh
Sẹt...Sẹt...Đùng
Rọi sáng cả một góc trời, cơ thể như phản ứng với tiêng động mạnh, em ngẩng lên thì nhìn rõ...trong ánh sáng lập lòe lúc sáng lúc tối, trên hiên nhà Vong Hồn con chết trôi đứng đó, tóc bết lại xoắn vào nhau, làn da trắng ủng như phản chiếu ánh chớp, đôi mắt Đen sâu hoắm
Em đề xe, nhưng không nổ, ra sức đạp, chiếc xe hại chủ vẫn lặng thinh trong trời đêm mưa giông gió bão, đối mặt với Vong Hồn chết trôi đang đứng nhìn ưm lưu luyến...
Cạch cạch...hự
Cạch cạch ...
Chắc nước mưa làm ướt buzi rồi Đm
Em liếc lên hiên nhà qua cảnh cổng đã khóa
“Nó” Vẫn đứng đó, đầu nghoẹo về một bên như không hiểu chuyện gì xảy ra với kẻ đang đứng dưới cổng với nỗi sợ tột độ.
Bỗng một bên cánh tay nó rơi “Choẹt” xuống đất, cái thân hình ủng eo trương nứt của “Nó” khẽ động đậy.
Kinh hoàng nhận ra nó đang cố lê thân mình về phía em...em nhảy xuống xe chạy nhanh về phia nhà Bà nội, những hạt mưa lạnh ngắt tát từng đợt đau rát...em cứ chạy chạy bỏ mặc sau lưng những cơn gió như vật lộn với nhau, những đám mây vần vũ trên bầu trời đen kịt từng tiếng sét chát chúa lạnh lùng giáng xuống
Em chạy không dám nhìn lại đằng sau. một lúc thì tới nhà bà, bà lại đi vắng...em bèn gọi chú, mượn tạm xe của chú rồi nhờ chú tí nữa xuống cất hộ chiếc xe em vứt chổng trơ dưới cổng.
Lên xe chạy một lèo đến nhà thằng quyết, mặc cho nước mưa đang ngấm dần vào cơ thể, vừa đi vừa run...vừa vì sợ, vừa vì lạnh
Đến nhà thằng quyết, em xuống mở cổng rồi phi luôn xe vào sân, may nhà nó chưa ngủ...
cởi tạm bộ quần áo mưa vứt tạm ngoài hè...lững thững đi vào thì thấy bố mẹ nó đang ngồi xem phim thì phải, em lễ phép chào hỏi. rồi hỏi Quyết nó đâu thì mẹ nó bảo nó rúc trong phòng từ sáng đến giờ chả chịu ăn uống gì cả.
Em rón rén lên phòng nó đẩy cửa vào, phòng tắt điện tối om, gần như không có một hạt nguyên tử nào nhận được ánh sáng.
Em khẽ gọi
—
Quyết ơi...
—
Giề
—
ĐM mày đang quay tay à, mở điện lên tao xem nào
—
Tạch. tiếng công tâc điện vang lên
—-
nó ngồi lu lù trên giường gương mặt mới vài tiếng đồng hồ đã xơ xác.
Em hỏi đùa, mày quay tay quá độ hả con. Đm chưa vợ con gì làm ít thôi, vô sinh thì lại đổ tội ông trời.
Nó khe cười rồi chửi đổng vài câu.
Em vào phòng lục tạm lấy bộ quần áo của nó rồi đi tắm (nhà nó cũng như nhà em)
Đêm ấy hai thằng đốt hết hai bao thuốc mới ngủ, nó bảo nó mệt từ sáng nên không ăn uống được gì...rồi nói chuyện về gấu em gấu nó. nhưng hôm nay thật lạ, em thấy phòng nó thiếu thiếu cái gì đó mà chưa thể nghĩ ra...
Sáng hôm sau gần 9h bố mới về đến nhà, em rủ thằng quyết qua nhà để chiều có người xuống tìm xác con kia cùng em, chứ em sợ hai bố con em không kham nổi.
Trời vẫn mưa, cơn mưa không nặng hạt nhưng nó lất phất vẫn đủ làm ướt áo người đi đường...về đến nhà, cái cảm giác kinh hãi đêm qua không còn, hình như ánh sáng ban ngày đã đem nó về nơi nó thuộc về, nhưng em biết nó vẫn hiện hữu, vẫn tồn tại ở một góc tối nào đó và nhìn chằm chằm vào em...
Bố về, em với bố chuẩn bị đồ lễ với ít tiền vàng hoa quả để mang lên chùa ông đến lúc xong cũng gần xế trưa, thôi cũng muộn muộn rồi ăn cơm trưa xong thì mang lên cũng được.
Chiều...lên đến chùa ba người khệ nệ bưng mâm lễ leo mấy chục bậc thang đá trơn trợt vì cơn mưa đêm qua để lại. trên nhành cây kẽ lá vẫn đọng lại chút nước như vương vấn không muốn xa nhau, thi thoảng vài giọt nước rơi “toóc” cái, xuyên qua cổ áo đáp vào gáy làm em chết chột. giật thót mình.
Buổi lễ diễn ra lâu hơn dự đoán, mãi đến 4h chiều mới xong, mãi đến gần 8h mới chuẩn bị xong đèn, rồi găng tay, áo quan.
Bố em thì đứng trên bờ nói chuyện với các cụ, và đợi hai thằng em vớt được “nó” lên để kéo lên bờ. Chiều mùa hè nắng gắt mà lội xuống vưc này còn cảm thấy lạnh lạnh, đêm nay, sau khi trải qua cơn mua như lũ tối qua thì nước trong vực còn buốt giá hơn gấp mấy lần, em với thằng quyết chia nhau ra chung quanh bãi đá lặn xuống lần theo từng kẽ đá (chỗ mà trong mơ hôm em đi đến đấy thấy mấy cái xác nổi lên), càng xuống sâu nước càng lạnh, áp lực nước như bóp bẹp lồng ngực em, em phải nhoi lên liên tục...
Nước trong vực rất trong, có thể mở mắt nhìn loanh quanh được, nhưng đêm nay trời đất âm u, không trăng không sao, chỉ có gió và tiếng chó của mấy nhà dân gần đây tru lên từng đợt ai oán.
Em hít một hơi thật sâu, bám vào tảng đá ngầm để lấy đà lặn thật sâu xuống dưới phòng khi bị áp lực nước đẩy lên...đang mò mẫm định hướng bằng tay trong làn nước lạnh thấu da thấu thịt thì...có cái gì đoa lướt nhẹ qua gang bàn chân em, cá à...chắc đéo phải...lúc sau lại có cái gì đó quẹt nhẹ vào cổ chân...chẳng lẽ thằng quyết trêu, em bám vào đá co hai chân đạp mạnh chung quanh xem có phải cá không...em ngoi lên mặt nước lấy hơi...
Bác ơi, cháu mượn bao thuốc, lạnh quá...thằng Quyết tít đầu bên kia cũng ngoi lên từ bao giờ...người nó run lên vì lạnh, cái lạnh thoát ra theo nhịp run trong từng câu nói của nó...
“Em không thèm ăn cơm...em chỉ cần ăn c...”
Tuấn Anh, có điện thoại kìa...bố em gọi giật
Bố mang giúp con ra đây với, lạnh quá con ngại lên lắm
Em cầm lấy điện thoại, hóa ra con gấu, nó gọi đéo gì giờ này nhỉ
Alô, gì đấy anh đang bận lắm
—–
Em vừa tan ca, anh chuẩn bị ra mở cổng em tới cổng làng anh rồi, em mang đồ vào nè hú hú
—–
Anh không có nhà đâu, về đi, mai anh qua nhà, em đừng có dở hơi.
—–
Anh đi...
Hình như Gấu vừa dừng xe, có ai hỏi gì thì phải, em gắng tai nghe, nhưng chỉ nghe thấy tiếng của gấu như đang trả lời ai vậy
Dạ, đây, chị lên xe đi em cũng đang xuống cuối làng...
Không có giọng trả lời, chỉ có giọng của Gấu vẫn vang lên qua điện thoại, chẳng lẽ vong con chết trôi đang ở đấy., không, không...
Này...Này...
Bất chợt dưới làn nước lạnh buốt...hai bàn tay từ đâu bám chặt lấy cổ chân em
KHÔNGGGGGGGG!!!!!!!!!!
Chap 6
KHÔNGGGGGGGGGG!!!!
Tiếng kêu trong nỗi tuyệt vọng như mất đi người thân, người quan trọng nhất với em...đau đớn oán hận, tại sao, tại sao lại là em, là gia đình em, như thế vẫn chưa đủ sao.
Hai bàn tay lạnh buốt vẫn bám chặt lấy chân em nhưng không hề kéo xuống. Trên bờ, Bố em với cụ ông trong chùa đang nói chuyện thì nghe tiếng thét của em cả hai giật mình lao tới...đôi bàn tay dưới làn nước cũng từ từ buông ta rồi ra xa dần biến mất hẳn, trên cổ chân em vẫn tê nhức vì cái lạnh nó mang lại...
em lao lên bờ, cuống cuồng bấm gọi số Gấu...
.
.
.
Không nhấc máy, thôi đúng rồi, vong con chết trôi...thôi đúng rồi...Người em nóng bừng, tim đập như trống, nhịp thở sâu hơn cảm giác như muốn nuốt trọn bầu không khí vào lồng ngực, tâm can em day dứt em muốn lao nhanh về nhà, dù con chết trôi kia nó có là Quỷ là thần em cũng nhất quyết không tha cho nó.
Đang run người vì giận, các khớp chân khớp tay như có kiến bò... thì cụ ông lên tiếng
Giờ chỉ còn cách kéo thi hài của cô ấy lên thôi. đàn đã lập, giờ chỉ trông đợi vào cháu...
Em rút điện thoại gọi lần nữa...
Tút...
Tút...
—
a...nh à. a...n...h.đa...g ở đâu...v...ề.với e...m
—-
Giọng của Gấu em, nhưng nó như vang vọng từ một cõi nào đó xa lắm, mang theo hỗn độn âm thanh của tiếng quạ, tiếng gào thét của những kẻ đang đau đớn, tiếng gió thổi trong tâm một cơn bão. em biết vong con chết trôi đang trong thể xác gấu em, bây giờ về là không được, phải vớt được xác nó lên rồi tính...nén cơn đau dày xéo vào tâm can, em vứt điện thoại trên bờ, bảo bố và cụ...
—–
Bố, và cụ, và các thầy hãy cứ trên này chuẩn bị, con sẽ mang nó lên...nếu không thấy con lên thì người nằm trong áo quan kia sẽ là con...con đội ơn các thầy và cụ
—
Em nghe tiếng bố quát, tiếng cụ ông gọi nhưng giờ phút này đành bỏ ngoài tai......con bất hiếu với bố mẹ.
Em chạy gần tới mỏm đá sát bờ thì quay xang định gọi thằng quyết, không hiểu sao nó ngồi bó gối nãy giờ, ánh mắt nhìn xa xăm.như đang ngắm những gợn sóng lăn tăn nơi mặt hồ, phản chiếu ánh sáng vàng vọt của hai cái bóng đèn trên bờ...
Đm lúc này còn lãng mạn được, em quát...
Quyết, phụ tao một tay...
Nó từ từ quay mặt về phía em. quái lạ thằng này yếu thế sao, mới ngâm nước một chút thế mà hai hốc mắt nó sâu hoắm lại, hai gò má nhô cao làm ánh sáng đèn chiếu hắt qua...khoảng sáng khoảng tối, gương mặt nó tạo nên một bức tranh kì lạ...điếu thuốc trên tay nó cháy đỏ rực cả một khoảng tối chỗ nó ngồi
Lúc này thì em kệ cmn luôn, chạy đến sát bờ em hít một hơi đầy lông ngực co chân nhẩy thẳng xuống làn nước thăm thẳm, em vùng vẫy trong làn nước, cuối cùng cũng định hướng được vách đá ngầm bên dưới, em bám men theo nó rồi quay ngược hẳn người chúi xuống lòng vực, tay bám và đẩy lấy đà, chân đạp nước thật mạnh, em phải ngoi lên lấy hơi mấy lần nữa...cuối cùng mon men theo bên trái dải đá thì bỗng nhiên, cá ở đâu nhiều quá, chúng thấy động, bơi hỗn độn, con chui vào mũi, con đập vào má em làm em tí sặc nước...xuống sâu tí nữa thì tay em như quờ phải mớ gì bồng bềnh trong làn nước vậy...như bắt được vàng, em tưởng con chết trôi, em túm lấy, hai chân kê vào những vỉa đá ngầm thò ra và lấy đà giật thật mạnh, bao nhiêu căm thù oán hận em dồn hết vào đôi bàn tay...nhưng quái thật, tóc ngắn quá, mà nắm vào rất chắc, con chết trôi noa nằm dưới này lâu rồi mà, sao lại chắc thế lạy...
Bục, hình như cái xác tuột ra khỏi vách đá...chật vật mãi em mới lôi gần lên bờ được...
Ngoi lên khỏi mặt nước em gọi giật thằng quyết vẫn ngồi đấy...
Ê quyết, ra lôi lên giúp tao mày...
Nó vẫn ngồi im, vẫn nhìn xa xăm...Cụ ông và bố em chạy ra nói
—
Con gọi ai vậy.
—–
Thằng Quyết chứ ai hả bố...
—-
Gió ở đâu thổi đến, nhưng cơn gió làm cơ thể đang ướt đầm đìa run lên bần bật...
Bỗng Quyết nó đứng dậy, nó cách em có một đoạn mà nhìn như xa lắm, điếu thuốc trên tay nó đã tắt, cả cơ thể nó chìm trong một màu tối lạnh lẽo như màn đêm vậy...
Nó bước chậm rãi đến mép nước rồi đi hẳn xuống...
Em quát
—-
Quyết, tao tìm thấy rồi mà...quyết quyết...không phải xuống nữa...quyếttt
—-
Bố em bỗng nói át đi
—-
Quyết nào hả tuấn anh, quyết bạn con hả, nó đến bao giờ...đến lúc nào.
—-
Đầu óc em quay cuồng choáng váng, cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này...em nhảy lên bờ phụ bố bê cái xác lên và bảo cụ ông, các thầy giúp em chuẩn bị làm lễ cho nó vào áo quan...
Bố em bỗng hô lên.
—-
Tuấn anh, đây là đàn ông không phải đàn bà
—–
em chạy ra. mang theo cái đèn pin nhìn cho rõ, cái xác nằm trên bờ đá đang trương lên, nhưng làn da trắng ởn...gương mặt phù nề nham nhở vì cá dưới vực ăn...em nhận ra...đó là Quyết...
Một lần nữa tim em thắt lại, đau đớn, em gào gọi tên nó...tiếng gọi vang vọng nơi núi rừng sông nước, men theo mặt hồ ra tít đến tận cuối chân trời.
Sau đó vớt được xác con chết trôi lên...gia đình nó cũng đến nhận. về mai táng
Một tháng sau mẹ em xuất viện, gia đình lại đoàn tụ, cái không khí man mát gần cuối hè thật dễ chịu, vãn cuộc sống sáng đi làm, chiều về lại lang thang chè nước với bạn bè, vẫn thi thoảng ghe vực chùa ông, nhưng trong lòng em luôn lặng trĩu một kỗi sầu, một nỗi nhớ về thằng bạn em không bao giờ quên