Tổ Bịp

  • Lý Yêu Sỏa
  • 2146 chữ
  • 0
  • 2024-10-18 16:36

QUYỂN II
THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT BANG
Chương 81
Đạo diệc hữu đạo

Sau đó, Hổ Trảo dẫn chúng tôi ra tiền viện và giảng giải bang quy cho chúng tôi. Nội dung bao gồm: Trọng giao tình, nói nghĩa khí, không phản bội đồng môn, coi nhẹ việc sống chết, không tham lam tiền tài, không giấu làm của riêng…. Bang quy có rất nhiều. Hôm đó tôi chỉ nhớ được một điều quan trọng nhất đó là một khi thất phong không được cung khai lung tung.
Thất phong (mất gió) nghĩa là bị quan phủ tróc nã. Một khi rơi vào tay quan phủ tuyệt đối không được khai ra đồng bọn, tự mình gánh vác lấy mọi chuyện. Hảo hán dám làm dám chịu, dẫu có phải trải qua cực hình đau đớn cũng không được bán rẻ đồng đảng.
Sau khi bị bắt giam, đồng đảng bên ngoài sẽ tìm cách ứng cứu, hoặc là dùng người hoặc là dùng tiền, cuối cùng sẽ cứu được mình ra. Nhưng nếu cung khai đồng bọn thì thứ chờ đợi mình chính là bị tàn phế hoặc cái chết.
Vậy nên, giữ kín mồm miệng chính là yêu cầu cơ bản nhất của nghề đạo tặc.
Dưới đây tôi xin giới thiệu chi tiết bí mật của nghề đạo tặc. Nếu bạn không thấy hứng thú, có thể bỏ qua.
Có hai cách chiếm đoạt tài vật của người khác, một là cướp giật, hai là trộm cắp. Cướp giật là cường đạo, trộm cắp là đạo tặc. Đạo tặc rất coi thường cường đạo vì đạo tặc kiếm ăn dựa vào tay nghề khéo léo của mình. Trên giang hồ, thầy bói tự xưng là tướng, đạo tặc tự xưng là mưu. Cả hai đều có địa vị rất cao.
Đạo tặc có sư thừa và mạng lưới hoạt động riêng. Những tên tiểu mao tặc không có sư thừa sẽ không có chỗ đứng trên giang hồ. Chúng sẽ bị xua đuổi hoặc bị bắt giữ. Đạo tặc là một nghề đòi hỏi kỹ thuật rất cao, không phải người nào cũng có thể gia nhập cũng như làm đạo tặc được. Những người chưa trải qua huấn luyện đã đi hành nghề sẽ bị tóm ngay.
Muốn làm đạo tặc, cần phải có điều kiện. Đầu tiên là thân hình gầy nhỏ, động tác linh hoạt, phản ứng nhanh nhẹn, nhìn mầm biết cây, dự đoán được nguy hiểm, có thể phán đoán chính xác tình huống trong chớp mắt. Giống như những gì mọi người vẫn nói: “Những kẻ có thể làm đạo tặc đều là tinh anh”
Đạo tặc thường có thân thủ khá tốt. Tệ nhất cũng biết vài miếng võ cơ bản, có thể thoát thân vào những thời khắc mấu chốt. Trong số những công cụ đạo tặc thường dùng, có một loại tên là nhuyễn can (sào mềm). Tôi từng giới thiệu loại công cụ này. Nó dùng để trèo tường vào trong nhà. Nhuyễn can được bện từ sợi tơ hoặc sợi tóc, cực kỳ dẻo dai, một đầu có móc câu. Khi tên trộm ra ngoài hành nghề, nhuyễn can được quấn quanh hông, và che lại bằng lớp áo ngoài, không người nào mảy may nghi ngờ. Trong trường hợp nguy cấp, có thể dùng nó như một loại vũ khí mềm. Đạo tặc đều sử dụng thành thạo loại vũ khí này.
Dưới đây tiếp tục nói về cách phân loại đạo tặc.
Đạo tặc được chia thành nhiều bang phái, phân biệt theo địa bàn, các bên nước sông không phạm nước giếng. Dù chung một thành phố cũng sẽ có những băng nhóm khác nhau, đặc biệt là trong thời kỳ đô thị hóa mạnh mẽ như hiện nay. Khu vực thành phố cũ là địa bàn của một băng đảng, khu vực thành phố mới là của băng đảng khác. Nếu bạn có chống lưng đủ mạnh và đủ rộng, chỉ cần nhớ được nơi bạn bị mất trộm và báo lại cho bọn chúng biết, thông thường đều có thể tìm ra. Tôi đã nói về điều này trước đây.
Có nhiều loại đạo tặc khác nhau, mỗi loại đều có tên gọi riêng. Cách phân chia ở trên là căn cứ theo địa bàn hoạt động, dưới đây là cách phân chia theo thủ đoạn trộm cắp.
Trong lúc hành nghề, bọn đạo tặc sử dụng nhiều thủ đoạn khác nhau. Bọn chúng cũng ít khi qua lại với nhau vì không cùng chung một môn phái.
Đạo tặc có rất nhiều loại, cực kỳ phức tạp. Ở đây, tôi chỉ nói về những tên đạo tặc hành nghề trên cạn.
Tỷ như để đột nhập vào một ngôi nhà, các bang phái khác nhau sẽ sử dụng thủ pháp khác nhau. Dựa vào đó có thể chia làm năm phái. Người giang hồ chỉ cần nhìn vào thủ pháp là biết được chúng thuộc về bang phái nào.
Phiên Cao Đầu: Là loại đạo tặc chuyên đột nhập vào trong nhà bằng cách vượt tường. Các cao thủ có thể trực tiếp vượt qua bức tường cao mà không cần sử dụng bất kỳ công cụ hỗ trợ nào. Ngôn ngữ trong nghề gọi là thượng thủ bả tử. Nếu phải dùng đến công cụ vượt tường thì gọi là hạ thủ bả tử. Những kẻ vác sào đi trộm đồ nhà Hổ Trảo như Băng Lưu Tử và tôi chính là hạ thủ bả tử. Chúng tôi chỉ là những tên tiểu mao tặc trong nghề trộm cắp.
Khai Thiên Song: Là loại đạo tặc chuyên trèo lên mái nhà, dỡ ngói, chui vào trong phòng trộm đồ. Để làm đạo tặc dạng này cần có một ít khinh công cơ bản.
Khai Đào Viên: Là loại đạo tặc chuyên đột nhập nhà bằng cách đào tường khoét vách. Lỗ đào càng nhỏ thì trình độ càng cao. Từ hình dạng của lỗ đào cũng có thể đoán được băng nhóm nào đã làm. Có lỗ hình tam giác, có lỗ hình vuông, có lỗ hình tròn, có lỗ hình thoi. Người ngoài nhìn vào không thấy khác biệt nhưng người giang hồ chỉ liếc mắt là biết nó thuộc về băng nhóm nào.
Sấm Dao Đường: Là loại đạo tặc chuyên cải trang giả dạng, dùng lời lẽ ngon ngọt, khéo léo lừa dối chủ nhà, rình lúc họ sơ hở, không phòng bị mà trộm cắp tài sản.
Ngật Kháp Tử:  Là loại đạo tặc chuyên cạy cửa bẻ khóa, trực tiếp đột nhập vào trong nhà.
Hầu hết bang phái trên giang hồ đều tuân thủ luật lệ của mình. Nhưng cũng có những bang phái chẳng kiêng dè thứ gì, bất chấp mọi thủ đoạn để trộm cắp. Chẳng hạn như bang Lương Sơn ở Sơn Đông, ngón nghề nào cũng biết một ít nhưng chẳng giỏi một thứ nào. Bang Lương Sơn là động vật ăn tạp của giang hồ. Hành vi của họ bị người giang hồ khinh rẻ.
Kể xong loại trộm cắp ở trong nhà, bây giờ sẽ kể đến loại trộm cắp ở ngoài đường. Loại này cũng chia làm nhiều dạng, thường có ba loại sau:
Phách Hoa: Đây là loại trộm cắp cực kỳ xấu xa của giang hồ, chuyên đánh thuốc mê người đi đường để trộm đồ. 
Sáp thủ: Cũng chính là móc túi. Dùng ngón tay hoặc công cụ để trộm đồ trong túi người đi đường. Nếu dùng ngón tay thì là cao thủ, còn dùng những công cụ như là nhíp kẹp thì là những tên trộm tầm thường.
Đối mãi: Tức là đánh tráo. Dùng những món đồ có cùng hình dạng hoặc cân nặng để tráo đổi những món đồ muốn trộm cắp.
Tiếp theo, tôi sẽ nói về trình tự thực hiện một vụ trộm cắp của đạo tặc.
Đạo tặc trộm cắp có hai hình thức. Một là hành động đơn độc, hai là hợp tác theo nhóm. Dù là dưới hình thức nào, cũng đều tuân thủ nghiêm ngặt trình tự.
Trước khi bắt tay hành động, bọn trộm phải có kế hoạch chu đáo, không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước. Bọn chúng phải suy diễn toàn bộ quá trình trộm cắp, mường tượng các tình huống bất ngờ phát sinh cũng như các biện pháp ứng phó.
Phải tìm hiểu địa hình địa vật, tìm kiếm mục tiêu sẽ trộm cắp và làm quen với môi trường chung quanh. Chẳng hạn như tài sản cất giấu ở đâu, nhà có bao nhiêu người, có nuôi chó hay không, đột nhập vào trong sân, vào trong phòng như thế nào, có làm kinh động đến hàng xóm không, hàng xóm là những ai, có người tuần tra báo canh không, khoảng bao lâu thì lặp lại một lần. Sau khi đã tìm hiểu cặn kẽ từng đường đi nước bước, đạo tặc mới bắt tay hành động.
Sau khi đã xác định đối tượng sẽ trộm cắp, tức là tìm hiểu xong địa hình, địa vật thì phải lựa chọn thời điểm trộm cắp thích hợp. Thời điểm này bao gồm thời tiết và mùa vụ.
Ban đêm là thời điểm tốt nhất để trộm cắp, còn những ngày mưa gió, có sương mù hoặc mùa đông chính là thời điểm vàng. Ban đêm, chủ yếu là lúc nửa đêm về sáng, khi chủ nhà đã say giấc nồng, thính giác không còn đủ nhạy bén, có thể hạ thủ được. Những ngày mưa to gió lớn, âm thanh hỗn tạp bên ngoài sẽ át tiếng chân bước và tiếng dịch chuyển đồ vật. Những ngày sương mù, tầm nhìn hạn chế, có thể tiếp cận địa điểm trộm cắp gần nhất. Mùa đông, đêm kéo dài, tiết trời lạnh giá, mọi người co ro trong nhà, gần bên lò sưởi, ít chịu ra ngoài, càng có lợi cho việc trộm cắp.
Hơn nữa, mùa đông mọi người sẽ ngủ sâu hơn mùa hè, cũng lười vận động, không muốn nhấc mình ra khỏi giường. Còn mùa hè ngày dài đêm ngắn, muỗi giãi khắp nơi, không có lợi cho việc trộm cắp.
Những lời trên thật là rườm rà, dùng một câu trong nghề đạo tặc để hình dung, đó chính là: “Trộm gió không trộm trăng, trộm mưa không trộm tuyết”
Hàm ý cụ thể của câu này chỉ nghe là hiểu rồi. Tôi sẽ không giải thích thêm nữa.
Sau khi đã thăm dò nghe ngóng và chọn được thời điểm hành động, bước tiếp theo sẽ là trộm như thế nào.
Như đã nói ở trên, những kẻ hành nghề đạo tặc đều là tinh anh vì không phải người nào cũng làm được nghề này. 
Phần trên đã kể đến đoạn Hổ Trảo đánh bại thập đại cao thủ của khu vực Kinh Tân. Từ đó có thể thấy thủ pháp, nhãn pháp và thân pháp của đạo tặc là cực nhanh. Bọn chúng có thể trộm đồ của bạn trong thời gian ngắn nhất mà bạn không hề hay biết. Kể cả bạn có phát giác đi nữa cũng không cách nào lấy lại được vì bọn chúng đã chuyển qua tay người khác rồi.
Nhiều khổ chủ kể lại rằng, anh ta chỉ bị người nào đó đụng nhẹ trên đường, vậy mà túi tiền đã biến mất. Anh ta nghi ngờ người đó đã trộm túi tiền của mình nên đuổi theo cật vấn nhưng hai tay người kia trống trơn, chứng tỏ không lấy trộm. Thực ra, ngay lúc hắn đụng vào người bạn thì túi tiền của bạn đã rơi vào tay hắn. Khi bạn quay người đuổi theo, túi tiền đã qua tay người khác rồi.
Đạo tặc đều là những kẻ được huấn luyện đặc biệt. Cụ thể như thế nào, sau này từ từ tôi sẽ kể.
Bây giờ sẽ nói về kỹ năng trộm cắp của đạo tặc.
Kỹ năng trộm cắp được chia làm mấy loại lớn, mỗi loại đều có cành nhánh rất phức tạp.  
Ở đây tôi chỉ nói về hai loại trộm cắp trên cạn chủ yếu nhất. Một là loại trộm trong nhà, hai là loại trộm ngoài đường.
Theo ngôn ngữ trong nghề, quá trình đột nhập vào nhà để trộm cắp lần lượt như sau: 
“Đầu đá tiên vấn lộ, hạ thủ bất dụng sầu, tiến ốc tiên yểm môn, bất phạ quỷ phụ thân, khái thấu bất khởi sàng, hài hưởng bất li phòng”
Nghĩa là:
“Ném đá dò đường đi, hạ thủ không cần nghĩ; vào nhà phải khép cửa, không sợ quỷ ám thân; ho hắng không rời giường, giày khua không rời phòng”

 

(Tổng: 2146 chữ)
Vui lòng Đăng nhập để bình luận